Xe việt dã dừng lại ở tòa nhà chỉ huy.
Đàm Hi đi theo sau người đàn ông, đến thẳng phòng làm việc.
“Đại Điềm Điềm, em khát.”
Lục Chinh rửa ly rồi giúp cô rót nước, “Từ từ thôi, nóng.”
Chưa dứt lời, Đàm Hi đã hít một hơi lạnh: “Á…” Phỏng miệng rồi.
“Đáng lắm!”
“Hay là, anh giúp em thổi đi?”
Lục Chinh ngồi bên cạnh cổ, duỗi tay ra, ôm lấy vai Đàm Hi, “Thổi gì?”
“Hả?”
“Nước, hay là miệng?”
“… Đồ lưu manh.”
Đàm Hi đặt ly lên bàn, cởi đôi bốt tập huấn ra, mười đầu ngón chân lộ ra ngoài, động đậy lung tung.
Người đàn ông nắm tay đưa lên miệng hắng giọng nhẹ, rời mắt đi chỗ khác không thèm nhìn.
Đàm Hi lười biếng vươn vai, híp mắt thoải mái, “Mệt chết được…”
Lục Chịnh vỗ lên đùi của mình, “Có muốn nghỉ ngơi không?” Hử? Ý gì đây? Đàm Hi chớp mắt, là ý mà cô hiểu phải không?
“Cho em mượn nằm.”
Đàm Hi hôn thật mạnh lên mặt anh, phát ra tiếng “chụt” rõ ro, sau đó xoay lưng lại, nằm xuống một cách nhanh nhẹn, đầu đặt lên đùi anh, đúng ngay chỗ anh vô hồi nãy.
Lục Chinh bật cười, “Em đó… không đứng đắn tí nào.” Khiến người ta không yên tâm gì cả.
Đàm Hi mở to mắt: “Em không đúng đắn cái gì? Anh còn mặt mũi nói sao.
Tối qua không biết ai giống như cây chùy điện vậy, không buông tha gì hết.”
“Nếu không phải do anh, hôm nay em làm gì mệt như chó vậy?”
“Lần sau không để anh đụng nữa.”
Đàm Hi lải nhải rất nhiều.
Lục Chinh không phản bác, cũng không làm gì, chỉ kiên nhẫn lắng nghe, cho đến khi giọng của cô gái nhỏ yếu dần yếu dần, sau cùng chìm vào giấc ngủ.
Anh đỡ lấy đầu cô, kéo một cái gối qua thay vào.
Lục Chinh đứng dậy, động đậy đôi chân tê cứng, nở nụ cười bất lực.
Đợi đến khi cơn nhức mỏi dịu đi, anh ngồi vào bàn làm việc, lấy báo cáo tổng kết diễn tập lần trước ra, cúi xuống xem.
“Lão Phó, sao cậu lại ở đây?” Chu Dân vừa bước vào phòng chỉ huy, liền thấy Phó Kiểu ngồi bàn vi tính chơi CS, một phát giết một người, đâu đâu cũng là xác chết, hình ảnh tương đối bạo lực.
Sau vài tiếng súng dồn dập, màn hình nhảy ra chữ tiếng Anh “Chiến thắng“.
Phó Kiêu bỏ con chuột ra, ngả về sau, dựa vào trêи lưng ghế.
“Tôi không ở đây thì còn có thể ở đâu?”
Chu Dân nhìn anh ta một cái: “Tôi nghe nói, Lôi Thẩn tìm cậu?”
“Ừ.”
“Có việc gì?”
“Có văn kiện mật của tổng quân khu.”
Chu Dân hơi kinh ngạc: “Cậu có quyền xem ư?”
Mắt Phó Kiều có nét cười: “Sao, cậu đỏ mắt rồi?”
Chu Dân gật đầu, nói thẳng không chút kiêng kỵ: “Có chút.”
Thông thường văn kiện mật của tổng quan khu đưa xuống chỉ có hai người đứng đầu của quân đội đóng quân và nhân viên chỉ định mới có quyền xem, không ngờ Phó Kiều lại được…
Đến bây giờ anh ta còn chưa thấy được hình dạng của văn kiện mật hình dáng ra sao, hâm mộ quá!
Sắc mặt Phó Kiêu bình tĩnh, nhưng sự khó hiểu trong lòng xua đi mãi không được.
Văn kiện mật mà Lôi Thần đưa cho anh ta…
Thông báo của tổng quan khu thủ đô về việc diễn tập chung của tổ chức quân đội và sinh viên Đại học: Sau khi thông qua quyết định, ngày 31 tháng 10 năm XX, sinh viên thuộc khu quân sự Tây Bình và bộ đội đặc công quân khu Tây Nam tiến hành diễn tập quân sự chung mang tên “Cơn lốc“.
Thông báo đặc biệt!
“Lão Phó: Lão Phó!”
“… Hů?”
“Nói chuyện với cậu đó, thất thần gì vậy?”
“Xin lỗi, đang nghĩ chuyện khác.
Lúc nãy cậu nói gì vậy?”
Chu Dân đưa mấy tờ giấy A4 cho anh ta, “Giấy kiểm điểm của Đàm Hi và Từ Trạch, cậu xem qua nếu không có vấn đề gì thì ký tên.”
“Tôi kỷ ư?” Phó Kiểu nhíu mày.
Việc này phải do Lục Chinh lo chứ.
“Ừ, những huấn luyện viên có mặt hôm qua, tôi, Lý Khuê, và đội trưởng Thời cũng phải ký vào, còn thiếu cậu và Lôi Thần.”
Phó Kiêu nhận lấy, xem sơ qua, ký tên vào.
“Nhanh như vậy sao?” Chu Dân như cười như không.
“Mấy chuyện kiểm điểm ấy mà, làm cho có thôi.”
“Cậu cũng biết làm cho có, Lôi Thần sẽ nghĩ gì?” Chu Dân cầm ly trà lên, nhấp một ngụm, rất ư là tự tại.
Mắt Phó Kiểu lóe lên: “Đừng có bày ra dáng vẻ dở hơi như thế, có gì muốn nói thì nói đi.”
Chu Dân lắc đầu: “Tôi còn có thể nói gì nữa? Đàn ông mà, ai lại không bảo vệ bạn gái chứ?” Quan trọng là bạn gái nhỏ, trẻ đẹp, sắc xuân phơi phới.
“Lão Chu! Việc này không phải việc cậu và tôi có thể nói này nói nọ đâu, hiểu không?!” Giọng Phó Kiều rất nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm nghị, “Sau này đừng nhắc mấy chuyện này nữa, không thích hợp.”
“Tôi cũng đâu có ý gì khác, chỉ cảm thấy…” suy nghĩ một lúc, Chu Dân mới lên tiếng, “Tôi cũng không biết nói sao, dù sao thì tâm trạng rất phức tạp.”
“Việc này nếu đổi thành tối và cậu đi làm, chưa chắc đã xử lý tốt hơn Lôi Thần, vì vậy, cậu đừng có mà tỏ vẻ mặt chua ngoa đó, nhìn thấy khiến tôi đau cả răng.”
“Được rồi, sau này tôi sẽ để ý.” Chu Dân quay lưng lại, lấy nước nóng xong, đậy nắp ly lại, “Đi trước đây, cậu nhớ đưa cho Lôi Thần ký tên.”
Tiếng chuông điện thoại kêu không quá hại giây thì Lục Chinh đã bắt máy, thuận tiện nhìn qua chỗ sofa, thấy có gái nhỏ không bị làm ổn tỉnh giấc mới yên tâm.
Giọng hạ xuống: “Bộ Tư Lệnh căn cứ Tây Bình, tôi là Lục Chinh.”
“Từ khi nào cậu tích cực nhận điện thoại như vậy thế?” Giọng nói già nhưng kiên định, đượm vài phần ý trêu đùa.
“Ông Cát.”
“Sao rồi? Thời gian này đã quen chưa?”
“Tôi nghe người trong phòng cơ mật nói, ông là người chỉ định quyền xem của văn kiện cơ mật này?”
“Đúng vậy, được xem một lần.” “Một Trung tá họ Phó?” “Ừ, là tổng huấn luyện viên của lần tập huấn chung của thủ đô và Tân Thị này.
Cần thông báo cho cậu ta biết quyết định diễn tập quân đội, để chuẩn bị cho tốt.”
Đây mới là nguyên nhân chủ yếu.
Chuyện bên Đàm Hi cũng đã tiện đường giải quyết êm xuôi, cả hai đều tốt đẹp.
“Được rồi, chuyện này cậu tự xem xét xử lý, tôi không can thiệp.” Ông Cát cho anh quyền tự do hành sự, trước đó đã nói rõ rồi.