Quan hệ của đội một và đội bảy không tốt lắm, nhưng cũng không đến nỗi quá tệ.
Trước đây, nước sông không phạm nước giếng, không ngờ lần này lại chủ động bắt chuyện, ở một tầng nghĩa nào đấy cũng xem như đằng ấy bắt tay làm quen trước rồi.
Hứa Trạch không ngu, dù sao cũng biết thời thế, thêm một người bạn thì ít một kẻ địch, có gì mà không vui chứ?
Bên phía Đàm Hi cũng rất sôi nổi.
Cái gì mà “Nữ quân sự”, “Nữ Gia Cát”, những từ ngữ khen ngợi như thế, chỉ nghe thôi cố đã thấy nổi hết cả da gà!
Đột nhiên, tiếng ồn ào ngừng lại hẳn, đám đông tự nhiên lùi ra.
Thời Cảnh bước tới, ánh mắt nhìn Đàm Hi và Hứa Trạch, “Hai em, đi theo tôi.
”
Nói xong, quay lưng đi mất.
Hai người còn đứng tại chỗ ngây người ra, nhìn nhau, cảm thấy không không hiểu gì cả.
Thời Cảnh đứng lại, quay lưng vẫy tay: “Ngây ra đó làm gì? Đi theo tôi!”
Trong xe.
Đàm Hi ngồi phía sau, Hứa Trạch ngồi bên ghế phụ.
Cô nhìn về phía kính chiếu hậu, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Thời Cảnh.
“Huấn luyện viên, có thể hỏi thấy một vấn đề không?”
“Nói.
”
“Thầy tính đưa chúng em đi đâu ạ?”
“Đến nơi rồi khắc biết.
”
“…” Nói như không nói vậy.
Rất nhanh, xe việt dã dừng lại, là tòa nhà lần trước Đàm Hi đã đến qua.
Hai người theo sau lưng Thời Cảnh đi thẳng đến lầu một, trêи cửa ghi là…
Bộ Tư Lệnh!
Mở cửa ra, Thời Cảnh rút tay về, đứng qua một bên, tránh đường cho hai người: “Vào trong đi.
”
Lông mày Đàm Hi nhíu lại, đưa mắt nhìn lướt qua, bắt lấy hết mọi sự vật, hoàn cảnh trong phòng vào mắt.
Chiếc bàn gỗ dài, ghế đơn, rồi còn để mười mấy chiếc máy tính, đằng sau là màn hình LCD hạng sang, dây điện chằng chịt, máy móc hoàn hảo, thoạt nhìn thì thấy sắp xếp không chăm chút lắm, có chút bày bừa sơ sài không tinh tế.
Bốn người quen thuộc có mặt ở đây là Lục Chinh, Phó Kiêu, Chu Dân và Lý Khuê, phía trước mặt mỗi người đều được che bởi một cái màn hình.
Lúc này bốn người họ đều ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào.
Hứa Trạch và Đàm Hi theo những đôi mắt đó, tiến tới từng bước từng bước.
Cạch.
Cửa đóng lại.
Hoàn toàn cách ly trực tiếp với thế giới bên ngoài.
Thời Cảnh kéo chiếc ghế đơn qua, ngồi xuống bên cạnh Lục Chinh, thản nhiên ngồi bắt chéo chân, khác hẳn vẻ nghiêm túc của bốn người kia.
“Lão Lục, đã đưa người tới rồi, anh tình thế nào.
”
Đàm Hi lộ vẻ nghi ngờ, trực giác cho cô biết bầu không khí không ổn, nhưng cụ thể lại không nói rõ được.
Dạo gần đây cô… làm chuyện gì sai sao?
Nghĩ kỹ lại, dường như không phạm lỗi gì cả!
Chẳng phải vừa mới lập công ư, dù thế nào cũng không nên có thái độ này mới đúng chứ.
Trong lòng Hứa Trạch cũng nghi ngờ không kém gì Đàm Hi.
Nhìn vẻ mặt của các huấn luyện viên cũng không giống như muốn khen họ…
“Ngồi đi.
” Lục Chinh chỉ vào hai chiếc ghế trước mặt.
Đàm Hi và Hứa Trạch nhìn nhau rồi làm theo.
“Biết tại sao gọi hai em tới đây không?”
Lắc đầu.
“Chúng tôi đã xem qua cả quá trình diễn tập lần này.
” Lục Chinh ngồi thẳng lưng, ánh mắt trầm tư, “Cả hai đều hoàn thành rất xuất sắc.
”
Nói tới đây, đáng lẽ hai người nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng Đàm Hi và Hứa Trạch lại đổ cả mồ hôi, trực giác cho biết không hay rồi.
Quả nhiên…
“Nhưng có một điểm, tôi muốn nghe lời giải thích riêng của mỗi người.
”
Đàm Hi nhíu mày, không tỏ rõ thái độ.
Hứa Trạch gật đầu, “Thầy cứ nói đi a.
”
“Trong đoạn quay cho thấy, vào lúc 12 giờ 18 phút đã lẻn vào xe đưa cơm của đội nấu ăn trà trộn vào trong trang trại, ẩn nấp trong thảm cỏ.
Sau đó, Vương Bần của đội nấu ăn phát hiện có vấn đề.
Các em liền ra tay trước, khống chế Vương Bân, đem giấu phía sau núi giả.
”
“Theo điều tra của bên thứ ba, các em đã từng vào trong một căn phòng, ở trong đó gần 10 phút, đúng không?”
Hứa Trạch gật đầu: “Không sai.
”
“Lúc đó xảy ra chuyện gì?” Lục Chinh nghiêng người, đôi mắt tối sầm lại, ngón tay gõ lên bàn từng tiếng từng tiếng một, rất nhịp nhàng.
Hứa Trạch chỉ cảm thấy áp lực ập đến giữ chặt lấy vai cậu ta, sắc mặt hơi tái đi, hơi thở dường như khó khăn hơn.
“Trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì? Có liên quan gì đến việc thay đổi chiến lược của hai người không?”
Ánh mắt Đàm Hi khẽ dao động.
Lục Chinh nhạy bén phát hiện điều đó, liền quay qua nhìn cô, ánh nhìn như gió dữ chớp giật.
Đàm Hi phản ứng kịp thời.
Cô liền cúi đầu xuống, tránh ánh mắt của người đàn ông một cách khó khăn.
Ánh mắt Lục Chinh sâu thẳm.
Cô cúi đầu, để lộ cái cổ trắng như tuyết, cao quý như một con thiên nga.
Thế nhưng, “Thiên nga” lúc này lại đang chơi ngón tay, thái độ rất tập trung, thần thái rất nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi giống như đây là một việc lớn.
Lục Chinh nhìn cô hồi lâu, ánh mắt lấp lánh, “Ha…”
Anh cúi đầu mỉm cười, không rõ ý gì.
Mắt Hứa Trạch hơi giật.
Đàm Hi vẫn giả khờ.
Ánh mắt anh lại nhìn về phía Hứa Trạch, “Đã nghĩ kỹ phải nói gì chưa?”
“Chúng em ở trong đó bàn về kế hoạch tác chiến chi tiết.
” Tuy trong khoảng thời gian đó xuất hiện tranh chấp, nhưng nói chung là khá thuận lợi.
“Được rồi, vậy tôi hỏi em, không nghe lệnh cấp trêи, trực tiếp cứu con tin, đây là ý của ai?”
Ánh mắt Hứa Trạch hơi lóe lên.
Đàm Hi đột nhiên mạnh tay, xém tí rạch nguyên miếng thịt từ ngón tay ra, đau đến cắn răng cắn lưỡi.
“Không sao chứ?” Hứa Trạch đột nhiên nắm lấy tay cô, đưa lại gần kiểm tra.
Ánh mắt đối diện của ai đó tối sầm xuống xuống.
“Không sao.
” Cô vội giật tay lại.
Hứa Trạch hơi sững sờ.
Đàm Hi lúc này mới phát hiện phản ứng mình hơi thái quá, hít thở sâu vào, ổn định cảm xúc, nhìn cậu ta mỉm xin lỗi: “Chọc trúng thịt thôi, chuyện nhỏ.
”
“Hình như hơi bị đỏ?”
“Không sao, không sao…” Đàm Hi cười nhẹ, lúc này thật sự không dám nhìn qua xem vẻ mặt Lục Chinh thế nào.
Chỉ có thể xem như chả biết gì.
“Khụ!” Thời Cảnh biết điều họ một tiếng, cắt ngang bầu không khí lạ lùng lúc đó, “Hứa Trạch, hai người trong phòng bàn luận kế hoạch tác chiến gì?”
“… Ứng cứu con tin.
”
Ánh mắt Thời Cảnh tối xuống, hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc là ai nghĩ ra?”