Con Dâu Trời Phú

Chương 810






Nhắc đến đây, Hứa Trạch hơi đắc ý, trái tim bé bỏng lại bắt đầu lâng lâng, “Người thân của tớ làm việc ở tổng quân khu, chuyên phụ trách mảng an ninh điện tử, cũng được xem là nhân viên cao cấp.

Sau kỳ thi vào đại học, tớ đã đi thực tập ở đó hai tháng.

Tuy thời gian tiếp xúc không nhiều, cũng không sâu xa, nhưng vẫn biết được thông tin cơ bản!”
Đàm Hi nhin cậu ta bày ra vẻ mặt “Ông đây rất lợi hại, mau khen ống đây đi”, bỗng thấy không chịu nổi.
“Nếu cậu thật sự có hứng thú, đợi lấy được hạng nhất thì đi tham quan thôi! Chứ nghe người khác nói không thì có ý nghĩa gì? Phải tận mắt nhìn thấy mới đã thèm!”
“Được, tớ đồng ý.”
“… Cái gì?” Hứa Trạch lúng túng, suýt nữa không phản ứng lại kịp, “Cậu… cậu nói lại một lần nữa xem?!”
“Tớ đồng ý lập tổ với cậu, tham gia diễn tập thực chiến, nhưng…” Đàm Hi ngừng cười, đổi chủ đề, “Cậu có thể đảm bảo sẽ giành được hạng nhất không?”
Hứa Trạch đang giãy giụa trong niềm vui bất ngờ thì đón lấy ánh mắt trịnh trọng của Đàm Hi, giống như bị một thau nước lạnh dội xuống đầu… Bỗng nhiên tỉnh táo hẳn ra!
Ấn đường nhíu chặt, chìm vào trong suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, cậu ta mới lên tiếng, “Trong tình trạng chưa biết rõ thực lực của đối thủ, tớ không thể cho cậu sự đảm bảo chắc chắn được.

Nhưng tớ sẽ cố gắng hết sức.


Cho dù kết quả cuối cùng có tồn tại biển số, nhưng ít ra tớ đã từng cố gắng, không thẹn với lòng.”
Không vội vàng hứa hẹn, cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy cậu ta thiếu tự tin.
Dựa vào thực tế, công bằng vô tư.
Đều có thể gánh vác được trách nhiệm với mỗi câu mà mình nói ra.
Đàm Hi thầm gật đầu, là một tổ trưởng, Hứa Trạch đủ tư cách rồi.
Cô nói: “Chuyện tương lai không ai biết được, kết quả như thế nào cũng không thể dự đoán được, tớ sẽ không ép cậu hứa bất kỳ điều gì, nhưng có một việc, cậu bắc buộc phải cố gắng hết sức”
“Yes!” Hứa Trạch vo nắm tay, phấn khích, “Một lời đã hứa, cậu không được hối hận!”
“Tất nhiên.” Đàm Hi bình tĩnh mỉm cười.
Hứa Trạch cảm thấy, có thể cậu ta đang nằm mơ, buồn bực nói: “Lúc nãy rõ ràng cậu… sao đột nhiên lại đồng ý rồi?”
“Nghe giọng điệu của cậu, hình như không muốn tôi đồng ý nhỉ?” Đàm Hi nửa đùa, nửa thật.
“Bậy bậy bậy…” Hứa Trạch đánh vào mồm, chỉ nghe thấy một tiếng bốp giòn giã vang lên, “Mẹ nó tớ cực khổ lắm mới đợi được đến khi cậu chịu đồng ý, tớ có ngốc mới không đồng ý!”
Nhận thấy một tràng bộc bạch của Hứa Trạch có xu hướng kéo dài lâu, Đàm Hi vội vàng kêu dùng, chính tay kết thúc chủ đề.
Cô xoay sang hỏi: “Những thành viên được chọn khác thì sao?”
“Cậu cảm thấy Trương Quán và Lưu Minh thế nào?”
Đàm Hi suy nghĩa, trả lời chân thật: “Phù hợp tiêu chuẩn.” Không tính là tốt, nhưng cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận được.
“Thẩm Hàn thì sao?” Hứa Trạch lại hỏi.
“Cậu chắc chắn có thể kéo cô ta vào tổ?” Cô nàng kia không phải là kiểu đèn cạn dầu, tất nhiên sẽ không cam tâm chịu khuất phục dưới trướng người khác.
Hiển nhiên, Hứa Trạch cũng hiểu được chuyện này, lắc đầu: “Không chắc chắn.”
“Vậy cậu…”
“Nhưng…” Hứa Trạch nói, “Ngay cả cậu tớ cũng xử lý được, còn sợ con yêu quái lồng xanh kia sao?!”
Đắc ý thỏa mãn, tự tin dâng trào.
Đàm Hi: “…”
Nếu chuyện đã thương lượng xong, hai người cũng giải tán rất nhanh.
Đàm Hi trở về ký túc xá.

Hứa Trạch rời đi theo hướng ngược lại.

Nắng chiều kéo dài chiếc bóng của hai người, nhưng là dáng vẻ càng lúc càng xa.
Lục Chinh thu hồi tầm mắt, nhìn Thời Cảnh, nói: “Đứng trơ ra đó làm gì, đi thôi.” Nói xong, xoay người, nghe giọng điệu thì không hề có chút do dự nào.
“Trời quang mây tạnh” nhanh như vậy sao?
Thời Cảnh tỏ vẻ: Vẫn chưa xem đủ kịch, lọ giấm vẫn chưa đủ, thân thϊế͙p͙ thấy ngứa ngáy trong lòng
“Lão Lục” Anh ta vội vàng đuổi theo, “Cậu… không có suy nghĩ gì sao?”
“Suy nghĩ gì?”
Ac…
Khi một người đàn ông ghen, thì họ sẽ có biểu hiện gì?
Bỗng nhiên, mắt của “viên kẹo” nào đó sáng rực lên: “Bây giờ có phải cậu cảm thấy rất cáu kỉnh? Bùng nổ cơn tức giận được tích tụ, có thể đánh chết một con sói? Hoặc, cảm thấy buồn bực, muốn đánh nhau? Hay là… cậu có niềm thối thúc muốn ăn uống thật nhiều không?”
Lục Chinh nghe thấy thế, liếc nhìn anh ta, há miệng thốt ra ba chử.
“Đổ thần kinh.”
Thời Cảnh: “…”
Lục Chinh bước đi nhanh, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng.
“Hừ! Đừng cho rằng tôi không phát hiện ra, lúc nãy cậu đã nảy sinh sát ý, lại còn giả vờ bình tĩnh! Giả dối!”
Đàm Hi trở về phòng, sắc trời đã dần tối.
“Cục cưng à.

Mau qua đây!” Hàn Sóc vẫy tay với cô.
“Các cậu tụm lại làm gì vậy?” Bỗng có tiết tấu như muốn gây chuyện.
Nhưng cô vẫn đi qua đó.

Hàn Sóc cười hì hì: “Cậu quên rồi à? Ngày mai chúng ta được nghỉ! Đang bàn bạc xem nên quẩy như thế nào, cậu có kiến nghị gì không?”
Ngày mai, ba tổ có thành tích bắn đạn thật cao nhất sẽ được nghỉ ngơi một ngày, sao Đàm Hi có thể quên được?
Cô đã hẹn hò xong xuôi với Đại Điểm Điểm rồi….
“Chậc, hỏi cậu có đề nghị gì không, cậu đỏ mặt làm gì?” Tiếng phổ thông của Hàn Sóc càng ngày càng giỏi, nhất là âm uốn lưỡi, trông rất giống dáng vẻ của “cô em gái Đông Bắc”, vừa thô vừa ngang ngược, nhanh gọn dứt khoát.
Đàm Hi quyết định không tham dự, xoay chân, nằm thẳng xuống giường, giả chết bất động.
Ừ, tình bạn đúng là đáng quý, nhưng tình yêu lại có giá trị cao hơn.
Ngày mai cô phải đi “lén lút hẹn hò” với huấn luyện viên Lục, không thể để tiểu yêu tinh Hàn Sóc này dùng đôi ba câu dụ dỗ được.

Nếu không, Đại Điểm Điểm nhà cô sẽ phải cô đơn một mình, nghĩ đến là thấy thế thảm quá đi!
“Hừ! Đừng tưởng tớ không biết cậu đang có ý định, đức hạnh gì!” Tấm lòng Hàn Sóc rộng rãi hơn bất kỳ ai.
Chân Quả Quả và Phòng Tiểu Nhã thì không hiểu, đang yên đang lành, sao lại xỉa xói người ta rồi?
Nhiễm Dao và An An lại hiểu rõ, hai người nhìn nhau, thầm nói “đáng đời“.
Dù sao…
Ngược cẩu là hành vi không đúng, rắc cẩu lương sẽ dấy lên nỗi căm phẫn!