Hứa Trạch thấy cô phản ứng bình thường, nhất thời thấy không vui: “Có biết bộ đội đặc công không?”
Đàm Hi gật đầu: “Biết một chút.”
“Bằng đường nào?“.
“Phim truyền hình, điện ảnh, sách vở.”
Hứa Trạch trợn mắt, “Những thứ kia đều là vớ vẩn!”
“Nói cứ như cậu hiểu rõ lắm vậy…”
“Tóm lại hiểu rõ hơn cậu.”
“Phải không đó?” Đàm Hi nghi ngờ.
“Xem ra hôm nay ông đây không lộ một tay, thì cậu không biết trời cao bao nhiêu, đất dày như thế nào rồi!”
Đám Hi vốn muốn chế giễu ngược lại, nhưng lại nhớ ra Đại Điểm Điểm nhà cô trước khi xuất ngũ cũng là một lính đặc công, nhất thời nổi lên ít hứng thú, bày ra tự thể rửa tai lắng nghe.
Hứa Trạch thấy cô nể mặt như thế, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội dạy bảo, Nói từ nguồn gốc đội tác chiến đặc biệt của đất nước, đến biên chế hiện có của đối tác chiến đặc biệt, hệt như nã súng liên thanh, bla bla….
Tuy có thành kiến với cậu ta, nhưng qua lần này, Đàm Hi vẫn thấy hơi bội phục, bởi vì Hứa Trạch không chỉ đọc thuộc làu thời gian cụ thể, mà còn nhớ tất tần tật về cuộc đời của nhân vật đại biểu kiệt xuất của đối tác chiến đặc biệt.
“Lôi Thần?” Đàm Hi nhướng mày, lần trước khi nghe lén Thời Cảnh và Đại Điểm Điểm nói chuyện trong phòng sách, tên Kẹo kia hình như có nhắc đến biệt danh này trong lúc kϊƈɦ động.
Nếu không có gì bất ngờ, chắc là thuộc về… Lục Chinh?
Mắt Hứa Trạch sáng lên: “Cậu cũng chú ý đến anh ta à?!”
“Cậu kϊƈɦ động như thế làm gì?”
“Anh ấy là thần tượng của tớ!”
Đàm Hi: “…” Thần tượng của cậu rất có thể là người đàn ông của tớ.
“Tớ nói cho cậu biết nhé, Lôi Thần cực kỳ trâu bò.
Anh ta từng chấp hành một nhiệm vụ, là đi đến Châu Phi giải cứu con tin.
Lúc đó tổ chức khủng bố cực đoan tràn lan ở Bắc Phi…“.
Cứ như thế, Đàm Hi vừa đi vừa nghe sự tích huy hoàng của người đàn ông nhà mình.
Khi đến được sân bắn, Phó Kiêu bắt đầu tập hợp chỉnh đốn đội ngũ, Hứa Trạch mới dừng lại, dáng vẻ như chưa tận hứng.
“Lát nữa chúng ta nói tiếp nhé!“.
Đàm Hi vui vẻ chấp nhận: “Được thôi~”
Không gặp được Đại Điểm Điểm, chỉ có thể dùng cách này để an ủi vậy.
Cũng không biết bây giờ anh ấy đang làm gì, có nhớ cố không?
“Nghiêm! Nhìn phải thẳng! Nghỉ!” Phó Kiêu đứng trước đội ngũ, kéo cao giọng bắt đầu giảng dạy, “Bây giờ tự do bắt tổ, 12 người thành một tổ, luân phiên nhắm bắn vào bia.
Cuối cùng thống kê điểm tổng của các tổ, 3 tổ đầu được nghỉ một ngày!”
“Vãi! Nghỉ một ngày!”
“Huấn luyện viên hào phóng vậy!”
“Hình như dễ hơn việc chạy việt dã 5km, nói không chừng bắn bừa lại trúng vòng số 10, ha ha ha…”
“Mơ đi! Cậu cho rằng vòng số 10 là cải trắng, muốn mua là mua à?”
“Tớ nói là lỡ như!”
“Một phần nghìn cũng không có cửa đầu!”
“Đừng nói chắc chắn như thế! Dù sao vẫn có hy vọng mà, tuy rằng hơi mong manh một chút.”
Phó Kiêu: “Bây giờ bắt đầu chia tổ, thời gian hai phút, những người nằm ngoài các tổ sẽ bị hủy bỏ tư cách bắn, toàn bộ trở về chạy bộ!“.
Mọi người nghe thế, hồn phách suýt chút đã bay hết vì sợ, không dám chậm trễ thêm, vội vàng kéo người lập tổ.
Phía Đàm Hi vốn đã có sáu người, thêm nhóm của Hứa Trạch, bao gồm Trương Quán, Lưu Minh và hai nam sinh khác.
“Không đúng, còn thiếu một người nữa!”
Phó Kiểu đã đếm ngược: “7 6 5 4 3…“.
“Thêm tối nữa!” Không biết từ lúc nào, Thẩm Hàn đã đứng bên cạnh Đàm Hi.
Hàn Sóc hừ lạnh, tính lên tiếng xỉa xói lại, giây tiếp theo…
“Được rồi, cô phải đảm bảo không được gây trở ngại“.
“Gái à!” Hàn Sóc giậm chân, đây là kẻ thù, cậu quên rồi à?! Lỡ đâu cô ta có âm mưu báo thù thì sao?
Thẩm Hàn vỗ ngực: “Tin anh Hàn, sẽ không thua đầu.”
Phó Kiểu: “Hết thời gian!”
Lập tổ hoàn thành.
“Trước lúc bắt đầu có ba việc cần dặn dò rõ ràng.
Thứ nhất, nòng súng không được nhắm vào người khác.
Thứ hai, phải bắn hết 10 phát đạn.
Thứ ba, thời gian không được vượt quá 3 phút.
Đã nhớ hết chưa?!”
“Nhớ hết rồi ạ!”
“Được, sau đây sẽ do Lục… huấn luyện viên Lục làm mẫu cho mọi người.
Chú ý lắng nghe, nghiêm túc quan sát!”
“Từ khi nào lại có thêm một huấn luyện viên họ Lục vậy?”
“Từ đầu chui ra vậy?”
Tim Đàm Hi đập thình thịch, Lục?
Nhưng cô lại lắc đầu, quẳng đi những suy nghĩ không thực tế ấy.
Trêи đời này người mang họ Lục nhiều vô số kể, đâu chỉ có mỗi mình Đại Điểm Điểm nhà cô.
Thế nhưng, khi bóng người quen thuộc đập vào mắt, Đàm Hi kinh ngạc đến mức quên cả hô hấp, căng thẳng siết chặt lòng bàn tay.