“Quá khen.
”
“…” Tôi khen cô rồi sao? Con người này hình như hơi… mặt dày quá thì phải? Thẩm Hàn phán đoán ngầm
trong lòng.
“Dám đánh với tôi một trận không?”
Nụ cười của Đàm Hi không thay đổi: “Tại sao tôi phải đánh với cô chứ?”
Thẩm Hàn nghẹn lời, “Cô không dám à?”
“Ổ, cô nói không dám thì không dám thôi.
”
Cú đấm đánh lên bịch bông làm Thẩm Hàn thấy hơi bực mình, “Không phải lúc chống lại lính đặc công cô rất ngầu sao? Bây giờ sao lại nhát gan thế!”
Mặt mũi Đàm Hi tươi tắn, tỏ vẻ “cô nói gì tôi đều chấp nhận hết“.
Thẩm Hàn cảm thấy bị nội thương, “Cố không định ra mặt giúp bạn mình a?” Ánh mắt lướt qua Hàn Sóc.
Cú đấm lúc nãy khá là nặng, tuy chưa trúng nhưng cũng đủ để đối phương sợ.
“Ra mặt giúp ư? Có cần thiết không?”
“Cái gì?”
“Dù gì cô cũng chưa đánh trúng.
”
“…”Nghẹn lời.
Lúc này, An An và Chân Quả Quả mỗi người một bên dìu Nhiễm Dao từ dưới dốc lên, Trần Dĩnh Kỳ và Cao Hiểu Hiểu ở phía sau, cố gắng lắm mới đi lên được.
Hàn Sóc vội đến giúp một tay, sẵn kiểm tra trái phải trêи dưới toàn thân Nhiễm Dao một lần, sau đó thở dài nhẹ nhõm, may quá…
Ngoài việc áo quần bị bẩn một chút, tay và mặt dính ít cát bụi, trêи tóc dính vài cọng cỏ xanh thì không có thương tích gì.
Đàm Hi đỡ bả vai của Nhiễm Dao, “Có khó chịu không chỗ nào không? Nhức đầu không? Trêи người có chỗ nào đau không?”
Nhiễm Dao xua tay.
An An: “Lúc ở dưới tớ đã kiểm tra qua rồi, ngoài cùi chỏ có vết thương nhẹ thì những chỗ khác không có thương tích gì rõ cả.
Bởi vì lăn với tư thế lúc ngồi nên trong tầm thấp, phần đầu được bảo vệ tốt, không có thương tích gì ở não bộ.
”
Đàm Hi thở phào, quay qua nhìn An Đại Mỹ Nhân, cô nàng này hơi bị chuyên nghiệp đấy.
An An đón nhận ánh mắt của cô, mỉm cười một cái.
Trong lòng cả hai hiểu rõ nhưng không nói ra.
So với bên này thì tình trạng của Cao Hiểu Hiểu khá tệ.
Cô ta bị Hàn Sóc đẩy khi đang đứng, gần như là cắm mặt xuống đất, đầu hướng xuống dưới, mặt và tay có nhiều chỗ bị thương không nói, bởi vì chỗ lăn xuống vừa hay có cục đá nên trán bên phải bị đụng trúng, ánh mắt đến giờ vẫn còn đờ đẫn.
Trần Dĩnh Kỳ gần như là vừa vác vừa kéo cô ta lên, vừa đến chỗ bằng phẳng thì hai chân chịu không nổi mà nhũn ra, đặt ʍôиɠ ngồi bịch xuống đất.
Thẩm Hàn cũng không còn tâm trí gây chuyện với Đàm Hi nữa, xông lên đỡ lấy Cao Hiểu Hiểu.
“Cậu sao rồi? Không bị thương ở đâu chứ? Chỗ nào đau? Cậu nói đi!”
“…” Cao Hiểu Hiểu gần như không nghe thấy, hai mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm về phía trước.
Thẩm Hàn nhíu mày, nắm lấy hai cùi chỏ của cô ta lắc mạnh, giống như muốn lắc cho cô ta tỉnh lại: “Hiểu Hiểu, cậu ngơ ra làm gì vậy? Nhìn tớ đây này!”
“Cao Hiểu Hiểu! Rốt cuộc cậu có nghe thấy tớ đang nói gì không hả?”
An An thật sự không thể đứng nhìn được nữa, đi qua đó, hất tay Thẩm Hàn ra, “Cô ta có thể bị đập trung phần đầu, cô lắc như vậy không những không hiệu quả mà còn làm bệnh tình tăng lên.
”
“Không cần cô lo!” Ánh mắt Thẩm Hàn lạnh lùng, những người này đều cùng một ruột.
An An không giận cũng không hờn: “Theo lý mà nói thì tôi đã giải thích rõ ràng, tin hay không tùy cô.
” Nói xong, quay về bên Nhiễm Dao, tiếp tục kiểm tra cho cô.
Thẩm Hàn mím chặt môi, trong lòng có hai con người nhỏ đang giằng co với nhau.
Người thứ nhất nói rằng hình như cô ấy rất chuyên nghiệp, đáng tin.
Người còn lại lại nói, mèo giả từ bị vờ khóc chuột, đều là cá mè một lứa cả!
Nhưng rốt cuộc cũng không lắc mạnh Cao Hiểu Hiểu nữa.
Lỡ như đối phương nói có lý, vậy không phải cô ta hại bạn thân của mình rồi rồi sao…
Hàn Sóc thu ánh mắt về, “An An, sao cậu lại đi nhắc cô ta làm gì?” “Chỉ vài câu thôi mà, với lại, nếu đối phương có mệnh hệ gì, cậu làm sao thoát thân được chứ?”
Hàn Sóc sờ mũi, không nói gì.