Tôn Dương đứng im lại chỗ, hai chân nặng chịch, cứ như mất đi linh hồn.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, Tiểu Ảnh muốn chia tay với anh ta
Làm sao đây?
Anh ta phải làm sao đây?
Đột nhiên, một tia sáng lướt qua trước mắt, Tôn Dương nhìn thẳng vào Đàm Hi: “Tại sao?”
Đàm Hi bình tĩnh nhướng mày.
“Tại sao lúc ban đầu không nói rõ mọi việc: Cô có ý gài bẫy tôi?” Ánh mắt Tôn Dương ngầm chứa sự tức giận.
Nghĩ kỹ lại thì không khó phát hiện ra, từ lúc vào cửa Đàm Hi đã bắt đầu cố ý đánh lạc hướng anh ta…
Vẻ mặt lạnh lùng, hành xử kiêu căng, dễ dàng tạo dựng hình tượng bản thân thành một kẻ gây sự vô cớ, như thế Tôn Dương tự nhiên sẽ nghi ngờ cô, từ đó chốn xuống mầm họa “không tin tưởng“.
Sau đó, Đàm Hi lại từng bước lấn ép Lưu Quế, thậm chí còn tát tại trước mặt quần chúng, lợi dụng bản tính thiên vị kẻ yếu đuối của đại đa số mọi người, khiến “sự nghi ngờ” của Tôn Dương đối với cô trở thành “bất mãn”, thậm chí chuyển biến theo chiều hướng “căm ghét“.
Sau đó, Vệ Ảnh đột nhiên xuất hiện, vừa mở miệng ra là bắt anh ta tát Lưu Quế, “ngang ngược“… đến như thế!
Tôn Dương vô thức gộp Vệ Ảnh thành đồng loại của Đàm Hi, cảm xúc tiêu cực bị ứ đọng cũng chuyển biến, tiến tới mức đã bộc phát ra không thể xử lý được.
“Đàm Hi, tất cả những điều này rõ ràng đều nằm trong tính toán của cô!” Tôn Dương tức giận: “Tại sao? Không phải cô là bạn thân nhất của Tiểu Ảnh hay sao?”
“Ha, việc đến nước này, anh vẫn không hiểu ư?”
Tôn Dương cau mày.
“Trước khi trả lời anh, tôi cũng có vài vấn đề.
Thứ nhất, chuyện của Lưu Quế anh có nói với Tiểu Ảnh không? Thứ hai, tại sao lại lén lút gặp mặt? Thứ ba, anh sờ vào lương tâm của mình để nói xem, trước đó ấn tượng đối với Lưu Quế là tốt hay xấu!”
“Không nói với Tiểu Ảnh là vì tôi cảm thấy không cần thiết, gặp mặt là muốn nói rõ ràng mọi việc.”
“Vấn đề thứ ba, anh trả lời thế nào?” Đàm Hi nhếch môi, nụ cười mỉa mai khiến hai mắt Tôn Dương đau nhói.
“… Tôi thừa nhận, trải qua cuộc trò chuyện lúc nãy thì tôi đã thay đổi cái nhìn với Lưu Quế, nhưng tôi không hề có bất kỳ suy nghĩ không yên phận gì với cô ta!”
“Bây giờ không có, sau này thì sao?” Đôi mắt đó mang theo sự thấu hiểu hết mọi thứ, Tôn Dương không thể nhìn vào đôi mắt ấy, ánh sáng chói rực trong ấy như muốn thiêu cháy người ta.
Đàm Hi: “Rõ ràng anh biết Lưu Quế có ý với anh, nhưng lại để mặc cho cô ta tiếp cận, thậm chí còn hẹn ra gặp mặt.
Anh cảm thấy như vậy bình thường ư?”
“…” Tôn Dương không tìm được bất kỳ lời nào phản bác lại được.
Không khỏi nhớ lại, lúc đó anh ta sao lại đồng ý nhỉ?
À, Lưu Quể nói, em rất xin lỗi vì đã làm phiền anh, nhưng chuyện của hai chúng ta tốt nhất nên gặp mặt nói cho rõ ràng, như thế anh có thể yên tâm, em cũng có thể chết tâm.
Đối phương mở miệng là “xin lỗi”, lời nói nhỏ nhẹ, giọng điệu dịu dàng, không hề giống như các cô gái nông thôn cẩu thả thô lỗ như trong tưởng tượng, cũng không có bất kỳ dấu hiệu khóc lóc ăn vạ nào.
Có câu không đánh người mỉm cười, huống hồ anh ta cũng muốn nhanh chóng giải quyết chuyện hôn ước buồn cười này.
Vì thế, Tôn Dương đồng ý.
Đàm Hi cứ như biết anh ta muốn nói gì, vừa mở miệng là chặn đứng lời giải thích biện bạch của đối phương: “Đã gặp mặt rồi, vậy anh với cô ta đã bàn xong xuôi chưa? Chuyện đã được giải quyết chưa?
“Tôi vốn định nói rõ…” Được một nửa, Tôn Dương không còn nói tiếp nữa.
Sự thực trước mắt, mọi sự giải thích đều lộ ra vẻ bất lực yếu ớt.
Anh ta không chỉ không giữ vững lập trường, còn ngầm chấp nhận cái gọi là “cạnh tranh công bằng” của Lưu Quế!
“Anh không phải cố ý đầu… Tiểu Ảnh.
Từ đầu đến cuối người anh thích chỉ có mình em…”
Vệ Ảnh tránh né bàn tay đưa tới của anh ta, trốn sau người Đàm Hi, rũ mắt xuống, khó phân biệt được cảm xúc hiện tại.
Đàm Hi nghiêng người, vừa hay chặn lại được tầm nhìn nóng rực của Tôn Dương, “Anh hỏi tôi vì sao lại sắp xếp tất cả những điều này, được, bây giờ có thể nói cho anh biết.
Bởi vì trải qua chuyện này, tôi đã không chắc chắn rằng anh có thể mang lại hạnh phúc cho Tiểu Anh hay không, kết quả chứng minh anh không thể.”
Sắc mặt Tôn Dương tối tăm, hóa ra tất cả đều là thăm dò, ha…
“Cô làm như vậy có thông qua sự đồng ý của Tiểu Ảnh hay chưa?”
Đàm Hi không lên tiếng.
Vệ Ảnh lại đột nhiên mở mắt, “Vấn đề này có lẽ anh nên hỏi tôi.”
“Tiểu Ảnh…”
“Tôn Dương, anh biết không? Từ bé đến lớn, ba mẹ tôi đều không nỡ đụng vào một ngón tay của tôi, đừng nói là đánh, cho dù là mắng cũng rất ít.
Anh tôi càng bảo vệ tối như một món bảo bối.
Nhưng không lâu trước đây, tôi bị người nhà Lưu Quế đè xuống đất đánh như một con chó, thậm chí chúng còn muốn…”
Đàm Hi cau mày, nhẹ nhàng vỗ lưng Vệ Ảnh: “Đừng nói nữa.”
“Hi Hi, sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi.” Cô khịt mũi, cố gắng kìm nén nước mắt, giọng nói lại rất nghẹn ngào: “Họ còn muốn lột đồ của tôi, Ngoại trừ đau khổ và nhục nhã, tôi còn cảm thấy hổ thẹn.
Một bảo bối được ba mẹ anh trai cưng chiều bảo vệ như tôi đây lại mặc cho người ta chà đạp như thế?
Giây phút ấy, Vệ Ảnh căm hận đến tận trời.
Hận Lưu Quế, hận Tôn Dương, cảng hận chính bản thân mình!
“Tuy chuyện này không liên quan trực tiếp đến anh, nhưng tôi vẫn không thể thuyết phục bản thân tha thứ cho anh được.”
“Tiểu Ảnh…” Trong mắt Tôn Dương ánh lên sự đau khổ.
Sự hối hận và áy náy dâng trào, dường như muốn nhấn chìm anh ta.
Anh ta sai rồi, sai lầm lớn, sai đến nghiêm trọng.
“Thật sự kết thúc như vậy sao?” Không phải không muốn níu kéo, mà là đã xấu hổ đến mức không thể nói tiếng cầu xin tha thứ.
“… Xin lỗi.”
Đôi mắt Vệ Ảnh ướt nhòa.
Có thật sự thích Tôn Dương, nhưng không đến mức từ bỏ tự tôn bản thân, vứt bỏ sự kiêu ngạo vốn có.
Nếu như tha thứ, thì sao cô có thể chịu nổi? Ba mẹ và anh trai cưng cô như châu báu sao có thể chịu đựng nổi?
Một đoàn người khi đến khi thế khi dũng, khi đi cũng như gió cuốn mây tan.
Tôn Dương nhìn chiếc xe chở người trong lòng dần dần đi xa, hồn phách ngỡ như cũng bay theo.
Đến khi…
“Anh ơi? Anh ơi! Anh vẫn ổn chứ?” Là phục vụ trong quán.
Tôn Dương xua tay theo bản năng, trong mắt vẫn là một mảng tối tăm.