Đàm Hi ngồi ở phía trêи, nghe vậy, trầm ngâm một lúc, “Có để Trình Vũ qua giao lưu với bên đó không?”
Trình Vũ là cố vấn pháp luật mới tuyển vào của Thịnh Mậu, không chỉ xinh đẹp, kỹ năng chuyên ngành cũng vững…
Châu Miêu tốn không ít chất xám mới thuyết phục được cô ấy đến Thịnh Mậu “thử làm”, trong vòng 1 tháng, sau đó dù đi hay ở, tuyệt đối không miễn cưỡng.
Trình Vũ nghĩ nghĩ, cũng không sợ đối phương gài bẫy, dù gì cô cũng học luật, lúc đó mà muốn thoát thân, nhiều cách.
Không ngờ một tháng sau, cô lại lựa chọn ở lại.
Nguyên nhân do đâu thì Châu Miễu cũng hỏi qua, nhưng Trình Vũ không hề nói.
Lúc này, nghe thấy Đàm Hy gọi đích danh, cô sắp xếp lại câu chữ, mở miệng nói: “Tôi đã chạy qua đó ba lần.
Lần đầu, tính trao đổi trực tiếp với đối phương, nhưng tiếc không gặp được.
Lần thứ hai, tôi đưa hợp đồng qua, thư ký bảo tôi để lại lời nhắn, anh ta sẽ chuyển lời.
Lần ba, tôi trực tiếp mang thư luật sư đến tận nơi, đối phương mới chịu ra mặt, nhưng lúc nói chuyện thể hiện rõ không nhập tâm, trước sau gì không tới hai mươi mấy phút liền mượn cớ bỏ đi, thái độ tồi tệ, không giống có thể có chỗ hồi tâm chuyển ý.”
Theo lý thuyết, lúc đầu hai bên ký tên lên hợp đồng, Cửu Châu cũng tỏ rõ thái độ chỉ nắm quyền giám sát thôi, không can thiệp vào chiến lược đầu tư, không ngờ giấy trắng mực đen rồi mà vẫn vô ích, nói trở mặt là trở mặt.
Trình Vũ điềm đạm nói: “Nếu truy cứu ra, đối phương đã vi phạm quy định hợp đồng, chúng ta có quyền bắt đền, hoặc kết thúc hợp đồng.”
“Nếu chọn đền bù, đối phương rất có thể sẽ chọn cách dùng pháp luật, thời gian xét xử sau đó sẽ kéo dài.
Nếu như lập tức kết thúc hợp đồng, vậy những cố gắng trước đó đều hoàn toàn uổng phí, hơn nữa hai cách trêи đều có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty.
Dù là cách gì, tôi cũng cho là không nên làm.” Trình Vũ bình tĩnh phân tích khách quan.
Trong phòng họp, bầu không khí rơi vào yên lặng.
Linda day ấn đường: “Cách này cũng không được, cách kia cũng không xong, không lẽ mặc cho đám người Cửu Châu làm bừa? Nếu vì vậy mà gây ra tổn thất, ai sẽ gánh vác trách nhiệm này?”
“Bên phía ta sau khi làm xong nghĩa vụ khuyên nhủ, nếu đối phương vẫn khăng khăng làm theo ý mình, tổn thất gây nên sẽ do đối phương chịu trách nhiệm hoàn toàn.” Trình Vũ đứng ở góc độ chuyên nghiệp trả lời, “Nhưng…”
Câu nói đột nhiên đứt đoạn, “Điều này đối với danh tiếng của công ty sẽ là đòn chí mạng.”
Đúng vậy, với công ty đầu tư đã không đem lại lợi ích cho khách hàng, mà ngược lại gây tổn thất, dù nguyên nhân gì, do ai làm sai, nay mai sẽ bị gắn mark “vô dụng“.
Thử hỏi xem nay mai còn ai dám gõ cửa làm ăn?
Aiken cáu gắt đập bản rồi đứng dậy: “Cùng lắm thì hack tài khoản đi, rồi thiết lập lại mật mã.
Chúng nó đã làm được như vậy, chúng ta cũng có thể dùng gậy ông đập lưng ông!”
Trình Vũ lạnh lùng nói: “Lạm dụng internet, xâm nhập kinh doanh, phạm tội đấy!”
“Bây giờ còn có biện pháp tốt hơn sao?!” Trình Vũ lạnh lùng, “Đàm Tổng có chủ ý nào hay không?”
Mọi người đồng loạt hướng về người ngồi chiếc ghế lãnh đạo.
Đàm Hi lãnh đạm, không có một biểu hiện dư thừa, đương nhiên cũng có khả năng là do bọn họ nhìn không ra mà thôi.
“Hôm nay đến đây thôi, chậm nhất ngày mai sẽ cho mọi người cầu trả lời chính xác.
Giải tán.”
Đi thẳng về phòng làm việc, Đàm Hi đứng trước cửa sổ, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, lẳng lặng sắp xếp những dòng suy nghĩ.
Năm phút sau, cô lấy điện thoại ra, gọi cho Phùng Thiếu Luân.
Giỏi lắm, đầu bên kia cúp máy luôn.
Đàm Hi cười nhạt hai tiếng, xách túi sải bước rời đi.
Lưu Diệu thấy cô ra khỏi văn phòng với vẻ thù địch, không cần đoán chắc chắn là qua Cửu Châu, anh liền biết điều đưa chìa khóa ra: “Lái xe cẩn thận, chú ý an toàn.”
Đàm Hi bắt lấy, bước chân không dừng lại, chỉ để lại bóng lưng lạnh lùng.
Lưu Diệu không nhịn được rùng mình một cái, chỉ than: có ai đó xui xẻo rồi đây!
Lái xe đến thẳng Cửu Châu, Đàm Hi mặc kệ sự ngăn cản của thư ký, xông thẳng vào phòng làm việc.
Rầm
Cửa mở tung.
Lạch cạch”
Cửa được khóa.
Phùng Thiếu Luân dừng hành động lại, không tự chủ lùi về hai bước, rồi lại nuốt nước miếng vào, “Hi-”
Thật ra anh muốn hỏi: Cô gái, sáng sớm muốn đóng cửa thì cứ đóng, khóa gì mà khóa?!
Như vậy ngại lắm biết không…
Nếu Đàm Hi mà biết suy nghĩ của anh bây giờ, chắc chắn chưa nói được hai cầu đã bị cắt ngang: Mẹ nó, mặt mũi đâu? Còn cần không?
Phùng Thiếu Luận cười nói: “Lầu không gặp, Đàm Tổng vẫn… nóng bỏng như vậy.” Ánh mắt như thiêu đốt, là sự tò mò của một người đàn ông với một người phụ nữ, cũng cho thấy… sự hứng thú.
Đàm Hi sau khi vào thì bình tĩnh hẳn, nở một nụ cười: “Phùng tổng thật nhiều thú vui, có thời gian đi đánh golf, xem ra có vẻ nhàn nhã.”
“Tuần trước tòa án mở cuộc xét xử, tội danh Lưu Đông được thành lập, tòa xử 10 năm tù, lão cáo già này đã hoàn toàn không có cơ hội ngóc đầu dậy.
Tôi nghĩ, không có cây bút thu âm đó, sự việc sẽ không nhanh chóng phanh phui ra.
Nhắc mới nói, tôi còn chưa chính thức cảm ơn Đàm Tổng nữa.”
Đàm Hi: “Chỉ là lấy cái mình cần thôi, trao đổi lợi ích với nhau, không gánh nổi tiếng cảm ơn của Phòng tổng.”
“Cần mà, cần mà… Con người tôi ân oán phân minh, chỉ một giọt ấn huệ thì phải lấy cả con sống báo đáp.”
Hơ! Đàm Hi rất muốn chửi hắn mặt dày, nhưng nghĩ lại mục đích đến đây, cô liền cắn răng nhẫn nhịn.
Phút chốc, tiếng cười càng ngày càng sâu, trong mắt người đàn ông thoáng qua sắc đẹp kiều diễm mặn nồng.
Có bảo: “Phùng tổng nếu đã cảm ơn, vậy thì nói xuống không có ý nghĩa gì, chi bằng làm điều thiết thực hơn?”
“Ví dụ?”
“Kếu nhóm cố vấn của anh đừng nhúng tay vào mọi quyết định của Thịnh Mậu nữa, điều này, đối với tổng giám đốc nắm quyền hành lớn như anh mà nói, chắc không hề khó nhỉ?”