Con Dâu Trời Phú

Chương 612






Tiểu Huệ nghe thấy vậy, hơi dừng lại, Phi Tử đúng là không đẹp trai, nhưng…
“Anh ấy đối với con rất tốt, con cũng muốn tốt với anh ấy.”
“Huệ..” Phì Tử cũng lần đầu nghe cô ấy nói như vậy, anh thấy ấm lòng.
Thím mập trừng mắt lạnh lùng, lộ vẻ cảnh cáo: “Cháu thành thật chút đi, đừng đánh trống lảng!”
Phì Tử thấy nóng cả người: “Thím, thím cũng nghe thấy rồi đấy, lúc đầu Huệ bị bắt thủ đô, những chuyện sau đó đều là do bất đắc dĩ mà thôi.

Hơn nữa, hiện giờ em ấy cũng đã bỏ nghề rồi, sau này cũng sẽ không bước vào giới đó nữa, thím không thể cho tụi con một cơ hội sao?”
“Con tưởng thêm muốn làm người ác sao?” Thím mập thở dài, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía Tiểu Huệ, “Chuyện lúc nãy ai có thể đảm bảo không xảy ra lần hai nữa chứ? Điều tôi canh cánh trong lòng, không chỉ công việc cô đã từng làm, còn cả những hậu quả để lại nữa!”
Thím mập biết chuyện không nhiều, nhưng cũng không ảnh hưởng việc bà thông suốt những điểm mấu chốt.
Rõ ràng, Tiểu Huệ đã đắc tội ai, từ lời nói của người đàn ông mặc comple trước đó không khó để biết được, đối phương còn là một “đại ca”, bản lĩnh không hề nhỏ.
Tiếp tục như thế, rất có thể Phì Tử sẽ bị liên lụy, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng
Đây là điều là thím mập không hề muốn thấy nhất.
“Việc này không cần lo lắng,“ đột nhiên Đàm Hi mở miệng, “Nếu n Hoán đã đồng ý thì sẽ xử lý rất tốt.

Từ nay về sau sẽ không có ai đến quấy rầy mọi người nữa.”
Mắt thím mập sáng rỡ: “Có thật không?”

Nếu nỗi lo về sau này có thể giải quyết được, thím mập cũng không phản đối bọn họ kết hôn.
Thứ nhất, Phì Tử thích, người làm thêm như bà cũng không muốn làm kẻ xấu chia rẽ uyên ương.

Thứ 2, Tiểu Huệ thực sự là một cô gái tốt, nhu mì hiền lành, quan trọng là thật lòng yêu Phì Tử.

Mặc dù cố lầm đường lạc lối, nhưng đã kịp thời quay đầu, còn có gì không thể tha thứ chứ?
Đối diện với ánh mắt mong đợi của thím mập, Đàm Hi gật đầu khẳng định.
An Hoán giờ đây đã không còn là tên tép riu nhãi nhép hồi ban đầu nữa, đối phó với đại ca Lôi, chẳng qua là chuyện hoạt động Cơ miệng chút, dễ như trở bàn tay.
Ổ Bạc.
“Đại ca! Có chuyện rồi…”
Lôi Minh liền mở mắt, bỏ hai chân đang đặt trêи bàn uống trà phía trước mặt xuống đất, “Chuyện gì? Nói rõ ràng.”
“A Khâu bị một đám người ném ở ngoài cửa, máu me đầm đìa.”
“Cái gì?!” Lôi Minh ngồi bật dậy từ ghế sofa, “A Khấu không phải đi bắt con tiện nhân đó sao?”
“Còn bốn người khác đi cùng cũng… ngủm cả rồi.” “Thằng lợn béo đấy dám làm người của chúng ta bị thương?!” Lối Minh giận dữ không kèm xuống được.
“Đại ca, vậy A Khẩu xử lý sao đây?”
“Đưa đi trị thương… đợi đã! Đem người đến đây trước, tao phải hỏi chuyện gì đã xảy ra.”
Hai phút sau, A Khâu bị kéo đến trước mặt Lôi Minh.
“Dội nước cho nó tỉnh.”
“Vâng.”
A Khâu vì mất máu quá nhiều cả người phờ phạc như con chó chết, lúc này tỉnh lại, hai mắt lờ mờ, cảm giác mắc ói dâng trào, thấy cảm thế giới đều đang xoay vòng.

Đột nhiên, hắn nhìn thẳng, kinh gạc hô lên:“ Đại ca!”
Đáng tiếc, giọng không có sức lực, cực kỳ yếu ớt.
“Người tao kêu mày mang về đâu?”
Toàn thân A Khẩu run lên, “Đại ca, thắng lợn béo đó có người giúp!”
“Người giúp?”
“Đúng vậy! Em nói ra tên của anh, hắn, hắn dám nói…”
Hai mắt Lôi Minh hơi nheo lại, lướt qua tia nguy hiểm: “Hắn ta nói gì?”
“Hắn, hắn bảo anh là cái thá gì…”

“Hơ! Gan to thật đấy!”
“Người đó đem theo một đám côn đồ, ai nấy đều lực lưỡng!”
Côn đồ? Lôi Minh nhíu lại chân mày, “Có đặc điểm gì cụ thể không?”
“Dáng vẻ đứa cầm đầu…” A Khâu ngập ngừng một hồi, mới nói tiếp, “Rất đẹp.”
“Cái gì? Là đàn bà?”
“Không, là đàn ông.”
Lôi Minh suy nghĩ.

Một người đàn ông được miêu tả với tính từ “đẹp”, cho đến bây giờ, ông mới gặp qua một người.
n Hoản.
Thế nhưng, một người đàn ông dáng dấp đẹp như vậy, trời sinh ra đã là số mệnh bị đùa bỡn.

Vì vậy, dù đã xác định người đó là n Hoản, cũng không muốn tin rằng hắn có bản lĩnh và quyết đoán khiến A Khẩu bị thương.
“Được rồi, xuống xử lý vết thương đi.”
A Khâu bị khiêng ra ngoài.
Lôi Minh ngồi trêи ghế sofa, ngón tay vuốt cằm, vẻ mặt trầm tư.
“Đại ca, đối phương không phải hạng vừa, chúng ta bỏ qua như vậy sao?”
Lôi Minh cười hở một tiếng, “Làm người của tao bị thương, còn tính lui toàn vẹn sao? Mơ đi!”
“Vậy bây giờ chúng ta…”
“Lập tức đi điều tra, đám người đó rốt cuộc từ đầu đến! Có quan hệ gì với thằng Phì Tử!”
Lôi Minh quay vào phòng làm việc nghỉ ngơi.

Vừa ngủ không bao lâu thì có người gõ cửa.

Sắc mặt hắn hơi thay đổi, bật người ngồi dậy, mặc đổ vào rồi mở cửa ra, “Xảy ra chuyện gì?”
Đám thuộc hạ ai cũng biết, hắn rất ghét bị ai quấy rầy giấc ngủ trưa, trừ phi có chuyện khẩn cấp, nếu không tuyệt đối không gõ của.
“Đại ca, bên ngoài có đám áo đen đang đánh nhau với anh em chúng ta.”
“Ra xem xem.”
Lúc Lôi Minh đến, hiện trường đã trở nên hỗn độn, người của mình đã bị thương lăn ra như rạ, nhưng đối phương lại không có ai bị thương, điều này làm cho hắn rất căm tức, “Các hạ rốt cuộc là ai?! Cố ý muốn tới gây phiền phức cho tôi mổ đây hả?”
Lời nói này hắn cố ý muốn để cho người bên cửa sổ nghe.
Người mặc áo đen đứng quay lưng, nhìn không rõ mặt.
Lúc này, đột nhiên n Hoán quay lưng lại, đối diện với ánh mắt kinh ngạc khϊế͙p͙ sợ của Lôi Minh, cười lạnh nhạt: “Lâu không gặp, Lôi Minh.”
“Là câu?”
Hồi sòng bạc vẫn còn hoạt động, Lôi Minh cũng là cổ đông, vì vậy, số lần hai người gặp mặt không hề ít.
Tuy rằng có mối quan hệ hợp tác đó, nhưng phía Lôi Minh và bến n Hoán ít nhiều gì cũng có chút không hợp nhau, liên quan tranh chấp lợi ích thì ai cũng không muốn nhượng bộ.
Lâu ngày thì trở thành sự ngăn cách.
Mà đã có sự ngăn cách thì rất dễ phát sinh mâu thuẫn.