Gã đàn ông mặc vest mặt biến sắc.
Đám người này rốt cuộc là ai chứ? Hắn lôi danh tiếng đại ca ra mà cũng không có tác dụng gì sao?
Chẳng lẽ là… đã đá trúng thiết bản rồi sao?
“Phì Tử, cậu đến đây” n Hoán vẫy tay hắn.
“Anh Hoản..”
“Chúc mừng cậu.
Cuối cùng cũng thành gia lập nghiệp rồi” n Hoán cải lại cúc áo cho hắn, “Khá lắm, đẹp trai đấy.”
Phì Tử gãi đầu, cười ngây ngô, nhưng trong mắt vẫn tràn ngập sự ấm ức.
Giống như một đứa trẻ bị bắt nạt, một giây trước vẫn có thể cắn răng chịu đựng, một giây sau vừa nhìn thấy người thân đã không nhịn được, nước mắt rơi lã chã chực khóc.
“Chúng ta làm anh em đã bao năm nay.
Hôm nay là ngày đại hỉ của cậu, tôi tặng cậu món quà tân hôn, thế nào?” n Hoán cười nói, đáy mắt là sự thâm thúy khó hiểu.
“Hả?” Phì Tử nghe mà mơ màng không hiểu gì.
n Hoán giơ tay lên.
Người đàn ông mặc áo đen đưa một con dao mã tấu Thụy Sĩ lên.
Hắn đưa cho Phì Tử, “Này, cậu cầm lấy, trừ đầu, tim và bụng, những chỗ khác tùy cậu chọn”
Phi Tử toàn thân run rẩy, tay không khỏi run cầm cập, “Anh Hoán, anh đừng đùa nữa.” Sắc mặt n Hoán trầm xuống, “Cậu thấy tôi có giống như đang đùa không?”
Không giống.
Bởi vì đã có người mặc áo đen bắt đầu thu dọn các thiết bị điện tử của khách khứa có mặt, còn camera trước đó đều đã bị người của gã mặc vest đen kia phá hỏng rồi.
n Hoán xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn quét qua mọi người, “Chuyện hôm nay thuộc về ân oán cá nhân.
Nếu có ai dám báo cảnh sát, hoặc nói ra ngoài thì tin tao đi, mày, hoặc chúng mày, nhất định sẽ chết… chết rất đẹp đấy.”
Mọi người đều đang sợ hãi, lần lượt thể hiện sẽ không nói ra ngoài, đầu lắc còn nhanh hơn cả đánh trống bỏi.
n Hoán mở hai tay ra, lùi về phía sau nửa bước, làm động tác mời: “Phì Tử, anh em một hồi, những nỗi lo sau này tôi thay cậu giải quyết, chặt đi.”
Gã đàn ông mặc âu phục bị đè dưới đất đầu đẩy mồ hôi, không dám chọc vào n Hoán, hắn trợn mắt lên nhìn Phì Tử, nghiến răng kèn kẹt, vẻ mặt hung ác: “Mày dám!”
Phì Tử lại do dự thêm vài phần, thậm chí ý muốn thoái lui còn hiện lên trong mắt.
Gã đàn ông mặc vest thấy vậy, tỏ vẻ khinh thường: “Cái ngữ như mày mà cũng dám dụ dỗ đàn bà của đại ca à? Đéo hiểu nổi tại sao con điểm này lại thích mày nữa!”
Tiểu Huệ rất xinh đẹp, không ít người muốn ngủ với cô ta, sau này bị Lối Minh thích, mọi người đều không thể không thu lại tâm tư đó.
Nhưng một người đẹp như thế cả ngày cứ lượn lờ trước mặt, làm gì có ai không muốn xông lên làm một trận khổ máu chứ?
Không ngờ cuối cùng lại bị con heo mập này chiếm mất!
“Chẳng phải chỉ là con đàn bà ɖâʍ đãng bị người ta cưỡi rồi, có gì ngon đâu chứ? Cũng chỉ có mày dám lấy nó.
Bị cắm sừng lên đầu mà không những không định nhổ đi, mày còn định vác cái sừng đẩy chạy khắp nơi à? Ha ha ha…”
Gã đàn ông mặc âu phục cười hèn hạ lại ác liệt, không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt.
Không ai ngờ rằng Phì Tử sẽ ra tay thật, hơn nữa còn đột nhiên như vậy, không hề có chút dấu hiệu trước nào, dường như tất cả nỗi khϊế͙p͙ sợ và uất ức đều biến mất chỉ trong nháy mắt.
Tiểu Huệ chỉ có thể nhìn thấy sống lưng thẳng tắp của người đàn ông, mang theo sự phẫn nộ bị đè nén và sự quật cường xưa nay chưa từng thấy, giống như ngọn núi cao nguy nga, thẳng tắp đáng tin cậy.
Đàm Hi không ngăn cản, lúc này, thậm chí ngay cả cô cũng không được quyền lên tiếng.
Bởi vì, lúc này đây n Hoán mới là người khống chế được tất cả.
Dường như hắn đã lạnh lùng tàn bạo hơn, trầm ổn hơn, có địa vị hơn lần gặp trước đó.
Bảo kiếm rút ra khỏi vỏ, tất sẽ lộ rõ mũi nhọn.
Thứ duy nhất không thay đổi là gương mặt kia, vẫn phong hoa tuyệt đại, đẹp đẽ yêu mị.
Phì Tử chặt liên tiếp ba nhát, tất cả đều cắm vào đùi phải gã đàn ông mặc âu phục kia.
Hắn kêu thảm thiết đến khàn đi.
Tiếng xì xào bàn tán đã hoàn toàn không còn nữa.
Những vị khách khứa coi như chuyện không liên quan đến mình cuối cùng cũng biết – chuyện này không phải chuyện đùa!
Tiểu Huệ muốn xông ra nhưng đã bị Đàm Hi kéo lại: “Cô muốn làm gì?”
“Nếu cứ thế này sẽ xảy ra án mạng mất…”
“Cho nên cố định ngăn cản à?” Đàm Hi híp hai mắt lại, ánh mắt sắc bén.
Tiểu Huệ mịt mờ: “Em không muốn ngăn cản… nhưng em sợ anh Phì Tử sẽ phải ngồi tù..”
Sắc mặt Đàm Hi hơi hòa hoãn, cũng may, còn chưa ngu xuẩn đến mức hết thuốc chữa.
“Chị Đàm ơi?” Tiểu Huệ không hiểu ra sao.
“Có n Hoán ở đây rồi, cổ còn sợ gì nữa?” Nói chính xác là có Hội Ám Dạ ở đây rồi.
“Nhưng…”
“Chuyện của đàn ông, phụ nữ đừng có xen vào, đứng bên cạnh nhìn là được rồi.”
“…” Tiểu Huệ không hiểu, nhưng trong lòng còn chưa mù, phân rõ được tốt xấu, cho nên không dám tiến lên nữa.
“Nhìn cho kỹ đi, một người đàn ông có thể vì cố làm được đến mức này, thì cho dù sau này thế nào cô cũng không được phụ lại người đó” Đàm Hi nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt bình tĩnh.
Sống mũi Tiểu Huệ cay cay, cố nén không rơi lệ.
Cô ta hiểu, cô ta đều hiểu hết…
Nhìn thấy Phì Tử đã chém đến đỏ cả mắt, n Hoán giơ tay lên, chặn lại: “Người anh em, đủ rồi.
Còn lại để tôi xử lý, được không?”
Ánh mắt mơ màng nhìn n Hoán, còn mang theo vẻ hung ác nham hiểm chưa kịp rút đi, “Anh Hoán?”
“Đưa dao cho tôi”
Phi Tử lúng túng, vô thức hỏi lại, “Dao?”
“Ừ, chính là thứ cậu đang cầm trong tay đấy”
“..
Em có phải ngồi tù không?” Hắn không muốn ngồi tù.
Nhưng Phì Tử không thấy hối hận vì hành vi của mình, một khoảnh khắc nào đó, hắn còn thấy tỉnh táo hơn bất kỳ ai.
Không một ai được phép sỉ nhục Tiểu Huệ!
Không ai được phép!
n Hoán vỗ vai hắn, khẽ cười, “Người anh em, chúc mừng hạnh phúc.
Cứ yên tâm đi hưởng tuần trăng mật đi, những chuyện khác cậu không cần phải lo.”
Phì Tủ gật đầu như hiểu như không.
“Đi rửa tay đi, nhớ kỹ, phải lấy nước rửa tay rửa cho sạch” Ngữ khí n Hoán nhẹ nhàng.
Phì Tử xoay người đi vào nhà vệ sinh rửa tay thật.
Lúc này, Đàm Hi không ngăn Tiểu Huệ lại nữa, để cho cô ta đi theo Phì Tử.
n Hoán cầm con dao mã tấu lau vào khăn trải bàn, dịch máu bị lau đi, lại mới tinh sáng choang như lúc đầu.
“A Thanh” Hắn đột nhiên lên tiếng, “Trói mấy người này lại, ném vào cửa “Ngân –
“Vâng!”
n Hoán cùng đồng bọn đến nhanh, đi cũng nhanh, ở lại chưa đến nửa giờ đồng hồ đã nghênh ngang rời đi.
Trước khi đi còn để lại một câu: “Mọi người tiếp tục ăn uống! Hôn lễ còn chưa kết thúc, không ai được đi đâu hết!”