Có lẽ là vì cuộc sống ở nước ngoài đã nuôi dưỡng thói quen phóng khoáng và nhiệt tình của cô.
Cô gái thấy Đàm Hi nhìn
mình qua gương không những không giận mà còn hào phóng đáp lại bằng một gương mặt tươi cười rạng rỡ.
“Hi!”
Đàm Hi hơi dừng lại một chút, rồi gật đầu: “Chảo cổ”
Cô gái đi đến trước bồn rửa mặt.
Đàm Hi đã tắt vòi nước lại, chuẩn bị rời đi.
“Hi, tôi biết cổ” Giọng Anh Mỹ đậm đặc, cách nhấn từ nhả chữ không rõ ràng lắm, nhưng lại lộ rõ sự sảng kɧօáϊ.
Bước chân Đảm Hi khựng lại, đồng tử co rút rất nhanh, nhưng quá trình này chỉ kéo dài chưa đến ba giây.
Khi cô quay người lại nhìn thẳng vào đối phương, cô đã bình tĩnh lại, đôi mày kiếm nhướng lên, ánh mắt lộ vẻ dò hỏi.
“Cô ngồi ở giữa hàng ghế khán giả thứ ba, tôi nhớ không lầm chứ?” Vẻ mặt cô gái tự hào.
“Không lầm.
Chúc mừng cô đạt được giải bạc” Đàm Hi cười.
Tâm trạng cô gái đột nhiên trở nên sa sút, “Đáng tiếc không phải là giải vàng…”
“Đã rất lợi hại rồi” Đàm Hi không nói cho có lệ, mà lời khen xuất phát từ nội tâm.
Ở độ tuổi này đã có được thủ pháp giao dịch chứng khoán thành thục như vậy tuyệt đối không phải là khổ luyện mà thành được, chắc chắn cũng là một cô gái có tài năng thiên phủ.
Đàm Hi ngồi trêи hàng ghế khán giả, quan sát rất kỹ quá trình cô gái giao dịch, phản ứng nhanh nhạy, quyết định nhanh chóng quyết đoán.
Sở dĩ cô ấy thua Lâm Tâm chẳng qua là vì còn thiếu đôi chút thận trọng, cho nên trong quá trình gom cổ phiếu xảy ra bất ngờ, bị một lượng vốn đầu tư lớn từ bên ngoài làm nâng cao chi phí, lại không thể bán thảo ngược lại để giam vốn lại, cho nên mới thua ngay trêи vạch xuất phát.
Nếu ở bước đi đầu tiên cô ta cẩn thận hơn một chút thì chưa chắc đã thua Lâm Tâm.
“Cô cũng hiểu giao dịch chứng khoán à?!” Lâm Diệu Diệu nghe thấy cô lại chỉ ra được toàn bộ những chỗ sai của mình, hơn nữa cách dùng từ cũng rất chuyên nghiệp, cho nên sáng bừng mắt lên, không khỏi kinh ngạc kêu lên.
Đàm Hi mọc danh thϊế͙p͙ ra đưa cho cổ.
Danh thϊế͙p͙ này là do Lưu Diệu in cho cổ, nói cái gì mà đường đường tổng giám đốc mà không có một tấm danh thϊế͙p͙ thì còn ra sao nữa?
Do đó còn mới một nhân viên chuyên nghiệp thiết kế danh thϊế͙p͙ cho cổ,
“Công ty đầu tư cái gì?” Lâm Diệu Diệu cầm tấm danh thϊế͙p͙, đọc từng chữ ra, nhưng cô không biết đọc hai chữ “Thịnh Mậu” cho nên dùng luôn hai chữ “cái gì” để thay thế.
“Cô làm ngành tài chính à?” Cố lại hỏi, nhưng trong mắt đã có thêm sự đánh giá và tò mò.
Hôm nay Đàm Hi ăn mặc khả tùy tiện, không khoác lên mình bộ vest trang trọng lịch sự, dù nhìn thế nào cũng chỉ giống như cô sinh viên đại học xinh đẹp, hoàn toàn khác biệt so với tinh anh ngành tài chính.
Lâm Diệu Diệu: “Cô không lừa tôi đấy chứ?”
Đàm Hi: “Cô có gì đáng để tôi lừa chứ?”
Lâm Diệu Diệu: “.” Nói cứ như thể cô không có cái gì thật ấy.
Đàm Hi: “Phong cách giao dịch của cô, nhanh, mạnh, chuẩn, nhưng đáng tiếc còn thiếu vài phần ổn định, không thích hợp làm nhà cái.”
Cô gái vừa nghe vậy chợt biến sắc, “Cô nghi ngờ năng lực của tôi sao?!”
Đàm Hi khẽ cười, không nhanh không chậm, “Cô gái, trước khi cô phản bác ai đó, có phải là nên nghe người ta nói hết câu đã không?”
“Hừ! Cô còn gì muốn nói nữa?”
“Cô không thích hợp làm đại lý, nhưng thích hợp làm nhà cái nhanh”
“Nhà cái nhanh”, ý nghĩa như tên, chỉ cần mấy giao dịch viên là đủ, không cần phải xây dựng kế hoạch.
Nhưng sàn giao dịch vẫn không để kiểm soát, hoàn toàn khảo nghiệm khả năng tùy cơ ứng biến của giao dịch viên, độ khó không kém “nhà cái lớn”.
Do đó, câu nói này của Đàm Hi hoàn toàn không có ý nghi ngờ hay hạ thấp đối phương, mà thể hiện sự khẳng định đầy đủ về năng lực của đối phương.
Cô gái bỗng rạng rỡ hẳn lên: “Thầy giáo của tôi cũng nói vậy! Nhưng mà tên và họ của cô tôi đều không biết đọc, cô có thể nói cho tôi biết được không?”
“Đàm Hi, Đàm trong đàm thoại, Hi có nghĩa là rộn ràng náo nhiệt.”
“Tên cô nghe hay thật đấy! Nhưng tên của tôi cũng hay… Chính thức làm quen với nhau nhé, tôi tên là Lâm Diệu Diệu, song mộc thành Lâm, diệu trong kỳ diệu”
Thì ra, không phải là “Miếu Miêu”, cũng không phải là “Miểu Miểu”, mà là “Diệu Diệu”.
Cổng đại sảnh, ba người Lưu Diệu đã đợi cô được một lúc.
Đàm Hi đến muộn: “Xin lỗi”
Lâm Tâm vừa nhìn thấy Đàm Hi, hai mắt liên sáng lên, lắc lư chiếc cúp vàng trong tay: “Đàm tổng, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ cố giao phó rồi, xin hỏi bao giờ có thể đến công ty điểm danh nhận việc đây?”
“Bất cứ lúc nào.”
Lâm Tâm càng cười tươi hơn, “Nhất định tôi sẽ làm thật tốt, sẽ không phụ lại sự bồi dưỡng của cô đâu!”
Lý tưởng hào hùng, lời thề son sắt.
Chẳng phải là “bồi dưỡng” sao?
Trong khoảng thời gian này, nếu không có Đàm Hi ở bên cạnh hướng dẫn và nhờ vào những tài liệu học tập quý giá đó, thì Lâm Tầm sẽ không tiến bộ nhanh như vậy, càng không giành được ngôi vị quán quân một cách nhẹ nhàng như vậy.
Trong lòng Lâm Tâm đương nhiên hiểu rõ chút bản lĩnh và năng lực của bản thân.
Nếu không có Đàm Hi giúp đỡ, có lẽ anh ta đã bị loại ngay từ vòng đầu tiên rồi.
Bởi vì anh ta và Lâm Diệu Diệu gặp phải vấn đề giống nhau.
Đó là trong quá trình gom cổ phiếu, trí tuệ nhân tạo phát huy tác dụng, mô phỏng một công ty đối thủ, điên cuồng nuốt hàng
hóa.
Dùng thuật ngữ chuyên ngành đó là gặp phải “sàn đối thủ”!
Phương pháp xử lý của Lâm Diệu Diệu là cắn răng đối đầu, cho dù vì thế phải bỏ ra chi phí cao hơn cũng không tiếc.
Cách làm này, yêu cầu giao dịch viên phải có sự dứt khoát cả nhân mạnh mẽ, bởi vì chi phí càng cao thì có nghĩa là không gian lợi nhuận sẽ càng nhỏ, đến cuối cùng một khi xuất hiện sai lầm dù chỉ là nhỏ nhất cũng có thể mất trắng tay cả vốn lẫn lời.
Có sự quyết đoán, nhưng tỏ vẻ anh hùng nhất thời cũng không phải là hành vi sáng suốt.
May mà Lâm Tâm đã từng nhìn thấy tình huống như vậy trong những tài liệu Đàm Hi đưa cho, bởi vậy anh ta đã lựa chọn phương pháp ổn định và thỏa đáng hơn Lâm Diệu Diệu.
Khi quan sát thấy sản đối thủ cố ý giành hàng, anh ta sẽ liên tiếp bán tháo ra mấy món, mục đích là để quan sát xem đối thủ có nhận đơn không, dựa vào đó để phán đoán thực lực của đối thủ
Nếu gặp phải tình huống như vậy trong thực tế cuộc sống, rất nhiều giao dịch viên sẽ lựa chọn liên thông với công ty đại chúng đặt bấy giảm giá, từ đó khiến các sàn đối thủ sợ hãi bỏ chạy.
Nhưng đối phương chỉ cần có chút trình độ sẽ không bận tâm đến sự ảnh hưởng của những tin tức này.
Bởi vậy có thể thấy được, muốn thực sự đối phó với sản đối thủ, phải dựa vào ngôn ngữ của sàn giao dịch.
Ví dụ như lần này Lâm Tâm đã làm rất tốt, khi đối phương điên cuồng tranh giành, Lâm Tâm đã ném đi một phần ba số vốn trong tay, mua vào số lượng lớn, từ đó thể hiện sự tự tin hoàn toàn với đối phương, sau đó treo đơn 1414, ám chỉ rằng “muốn chết muốn chết”, cuối cùng đe dọa đối thủ, khiến đối thủ từ bỏ việc gom cổ phiếu.
“Tóm lại, chiếc cúp vàng này có một nửa là của cô.” Ánh mắt Lâm Tâm kiên định.
Đàm Hi dở khóc dở cười.
Một khán giả ngồi xem dưới khán đài như cổ, đang yên đang lành lại được chia nửa thành quả lao động của người khác, dù mặt có dày đến thế nào đi chăng nữa cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.
“Suy cho cùng thì, tôi chỉ chỉ ra phương hướng cho anh, phải đi thế nào phụ thuộc vào bản thân anh.
Cho nên, tôi không dám tùy tiện nhận công lao này”
Lưu Diệu trợn mắt, thực sự không thể nghe tiếp được nữa: “Tôi nói này, hai người còn định tâng bốc nhau đến khi nào nữa hả? Bây giờ phải đi ăn cơm rồi đấy?”
Lâm Tẩm: “Đi thối, hôm nay tôi mời! Mọi người muốn ăn gì?
Lưu Diệu nhún vai: “Anh ăn gì cũng được.”
Lâm Tầm nhìn sang Hứa Nhất Sơn vẫn im lặng từ nãy đến giờ: “Anh, hay là anh quyết định đi? Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, đều là duyên phận, coi như chúc mừng ngày chúng ta quen nhau đi!”
Hứa Nhất Sơn có chút kinh ngạc, cũng hơi cảm thấy không biết phải làm sao.
Dường như hắn không thể ngờ rằng đối phương lại khách sáo đến thế.
Tuy biết họ đều là vì nể mặt Đàm Hi, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng vui mừng.
“Hay là chúng ta đi ăn lẩu?” Hắn đề nghị.
“Được chứ!”
Lưu Diệu cũng gật đầu.
Hứa Nhất Sơn bỗng cảm thấy ấm áp vì được tiếp nhận.
Nếu là nửa năm trước, khi vẫn còn ở sòng bạc cưỡi xe máy hằng ngày đi sớm về muộn chạy khắp nơi, hắn tuyệt đối không thể ngờ rằng lại có một ngày mình được xưng anh gọi em với mấy sinh viên đại học.
Trước kia trong nhận thức của hắn, sinh viên đại học và kẻ du côn là hai thái cực hoàn toàn khác nhau, ngăn sông cách trở với nhau, phân biệt vô cùng rõ ràng.
Hắn cũng từng ngưỡng mộ, ước ao, thử thay đổi, nhưng hiện thực không cho hắn cơ hội phản kháng, cái lưng đã bị đè cong đầu dễ đứng thẳng lại được:
Nhưng giờ phút này đây, dường như hắn đã nhìn thấy được hy vọng rồi.
Không phải nói là khi hắn quyết tâm rời khỏi thủ đô đến Tân Thị tìm Đàm Hi thì đã có ánh sáng ban mai chiếu rọi con đường phía trước rồi.
Đàm Hi: “Tôi không đi được rồi, ba người các anh đừng uống say quá, tôi không chịu trách nhiệm đón người đâu đấy.”
Lưu Diệu: “Đàm tổng, thế thì không nể mặt bọn tối quá?”
Đàm Hi đang chuẩn bị mở lời, đột nhiên bên eo bị siết chặt, thoáng chốc đã bị ôm vào trong lòng, nhiệt độ cơ thể quen thuộc, mùi vị quen thuộc.
Ngoài Lục Chinh ra thì còn có thể là ai được nữa?
Lâm Tâm và Lưu Diệu bị màn bất ngờ này khiến cho sợ hãi.
Đúng vậy, hai người này không biết Đàm Hi đã có bạn trai.
Hứa Nhất Sơn phản ứng trực tiếp hơn, hai mắt trùng lên như mãnh hổ, vẻ mặt cảnh giác, đã bày sẵn tư thế chuẩn bị ra tay.
“Khụ..” Đàm Hi hắng giọng, “Giới thiệu với mọi người, đây là Lục Chinh, bạn trai tôi”
Lưu Diệu, Lâm Tâm đồng thanh “ổ” một tiếng thật dài, như thể bừng tỉnh.
Hứa Nhất Sơn nghe vậy liền thu lại thái độ thù địch, biểu cảm dần hòa hoãn hơn.
Lục Chinh gật đầu với ba người tỏ vẻ thăm hỏi, gương mặt lạnh lùng anh tuấn không thân thiết cũng không giận dữ, khí chất trêи người mạnh mẽ đến mức không một ai dám coi thường.