Con Dâu Trời Phú

Chương 580






“Oh.

” Nhưng thẻ của cô là thẻ đen, tiêu dùng vô hạn mà.

Quả nhiên, trung tâm thương mại chính là thiên đường của các cô gái.

Tầng một là nơi chuyên kinh doanh mỹ phẩm.

“Loại nước hoa kia chưa thấy bao giờ, mới ra à?”
“Đúng thế, là hàng mới về, ở nước ngoài bán cực kỳ chạy, nhưng tuần trước mới về tới trong nước, số lượng không nhiều lắm.


“Có thể thử được không?”
“Được.


“… Mùi hương cũng khá được đấy.

” Quan trọng nhất là chất lỏng màu hồng nhạt, cô rất thích.

“Đây là hương nước hoa hỗn hợp, mỗi hương vị đều được phối hợp rất khá, ngửi cũng không thấy kỳ quái.


“Được, vậy lấy nó, lấy luôn hai loại mùi hương bên cạnh nữa.


Cô gái bán hàng chỉ ngẩn ra trong chớp mắt, sau đó nụ cười trở nên tha thiết: “Vâng, xin hỏi cô quẹt thẻ hay tiền mặt ạ?”

“Quẹt thẻ.


“Được.


Rời khỏi gian hàng bán nước hoa, lại tới khu bán đồ chuyên trang điểm.

Nhiễm Dao như một con ong mật nhỏ bận rộn, hút mật hoa vô cùng vui vẻ.

Không đến nửa giờ ngắn ngủn, trong tay cô đã có tới bảy, tám cái túi xách nhỏ, hơn nữa còn có xu thế không ngừng gia tăng.

Làm cho Tống Tử Văn nhìn mà không khỏi thầm nghĩ: Sức chiến đấu như thế này sao không đi làm bộ đội đặc công chứ?
“A Văn, màu sắc cái này thế nào?”
“Cũng được.


“Cái này thì sao?”
“Cũng được.


“So với nhau, anh thấy cái nào đẹp hơn?”
“Chẳng phải là giống nhau sao?”
“…”
Tống Tử Văn ho khẽ một tiếng, vội vàng chữa lại: “Cái nào cũng đẹp cả.


“Nếu phải chọn một trong hai cái thì sao?”
“Cái đầu tiên.

” Người đàn ông biết nghe lời phải.

Nhiễm Dao đưa thẻ cho nhân viên bán hàng: “Tôi lấy cả hai cái.


Chàng trai: “…”
Tiếp theo là tầng thứ hai, khu thời trang nữ.

Vừa lúc đang giao mùa nên các thương hiệu lớn đều đưa hàng mới ra thị trường, chủ yếu đi theo xu hướng thục nữ, lấy màu hồng và lam làm chủ.

“Làm sao đây, cửa hàng nào cũng muốn vào, oa oa!”
Tống Tử Văn yên lặng đi bên cạnh.

Anh ta cảm thấy mình tới đây quả thực là một quyết định sai lầm.

À, từ lúc anh ta đưa ra kiến nghị tới trung tâm thương mại đã là một sai lầm rồi.

Hiện giờ rốt cuộc cũng cảm nhận được cái gì gọi là “Tự đào hố chôn mình”, “Lấy đá đập chân mình“.


“A Văn, chúng ta bắt đầu đi từ cửa hàng đầu tiên, lần lượt đi đến hết có được không?”
“… Được.

” Tuy rằng cán bộ kỳ cựu đang cười nhưng lúc này trong lòng đã rất tuyệt vọng rồi.

Nhiễm Dao cũng cảm thấy mình đã làm người ta sợ nên lại mở miệng giải thích, “Em mua đồ nhanh lắm.


Sự thật chứng minh đúng là rất nhanh.

Căn bản là cô chẳng cần thử đồ, thích cái nào thì bảo nhân viên bán hàng lấy kϊƈɦ thước phù hợp luôn, sau đó quẹt thẻ rồi chạy lấy người.

Thế nên, đi dạo qua hơn hai mươi cửa hàng mà chưa mất tới một tiếng.

Trước giờ Tống Tử Văn chưa thấy ai mua đồ như thế này, nhưng ai bảo cô có ông ngoại làm chủ tịch cơ chứ?
Cái khác thì không nói, riêng tiền lời của tập đoàn Đại Đường hằng năm so với những xí nghiệp dầu mỏ lũng đoạn của Hoa Hạ cũng chẳng thua kém một chút nào.

Quan trọng nhất là một mình ông cụ Đường chiếm 3% cổ phần!
Còn 3% là khái niệm gì thì Tống Tử Văn cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc đó chỉ là cổ phần, trước khi chân chính quy ra thành nhân dân tệ thì tất cả đều chỉ là “đánh giá dự kiến“.

Chỉ cần chia hoa hồng 3% cổ phần danh nghĩa này thôi cũng bằng lãi cộng lại cả năm của một tòa nhà được khai thác của một công ty bất động sản có tiếng trong nước rồi!
Không phải lãi ròng mà là lãi gộp!
Nghĩ đến đây cũng cảm thấy có thể thông cảm được cho phương thức mua đồ vô tội vạ đó của Nhiễm Dao.

Dù sao có tiền thì có thể tùy hứng mà.

Có tiền cũng có thể tránh được việc phải đấu tranh tư tưởng, thích thì cứ mua, không thích… đương nhiên vẫn có thể mua, tóm lại, chẳng cần phải so nhà nọ với nhà kia, càng không cần phải nghĩ xem kiểu dáng nào hay màu nào đẹp hơn, bởi vì bạn hoàn toàn có thể mua hết tất cả!
“Đi thôi, chúng ta lên tầng ba!” Nhiễm Dao để lại địa chỉ để họ đóng gói và gửi toàn bộ đồ tới Tân Thị.

Thế nên, cô và Tống Tử Văn đều tay không đi ra, Nhiễm Dao túm ống tay áo anh: “Đi mà, đi mà…”
“Tầng ba là thời trang nam.

” Tống Tử Văn bất đắc dĩ nhắc nhở một câu.


“Em biết mà, tới thủ đô một chuyến thì phải mua cho các trưởng bối nam trong nhà một chút quà rồi mới về được chứ?”
Đã nói tới mức này rồi, anh ta làm gì có lý do để từ chối nữa?
Quà cho trưởng bối, viết hoa trọng điểm: TRƯỞNG BỐI!
Hai người lập tức bước lên thang cuốn để đi lên.

Lúc này, ở tầng hai, có hai cô gái bước ra từ một cửa hàng thời trang, đi dạo suốt hai tiếng rồi mà hai tay vẫn trống trơn.

“Gia Gia à, chị thấy em mặc cái váy dài màu cam kia nhìn rất có khí chất đấy, hơn nữa dáng em lại cao, sao vừa rồi lại không mua chứ?” Cô gái tóc ngắn hỏi.

Cô gái được gọi là “Gia Gia” thở dài: “Em cũng muốn mua lắm, nhưng mà giá quá đắt rồi!”
“Sợ gì chứ? Chẳng phải mỗi tháng chị gái em đều cho em tới mấy vạn tiền tiêu vặt hay sao, một cái váy thì có tính là gì? Hơn nữa, bản thân em cũng có không ít mà!”
Liêu Gia Gia nhíu chặt mày: “Đừng nói nữa, gần đây sinh hoạt của em quả thực cực kỳ tệ!”
“Có chuyện gì xảy ra thế? Thảo nào thấy khoảng nửa năm nay thấy em cứ có gì đó không thích hợp.


“Không phải em, là chị của em!”
“Gia Văn á?”
“Ừm, chị ấy và anh rể đã ly hôn rồi.


“Cái gì?” Cô gái tóc ngắn kinh ngạc đến mức suýt nhảy dựng lên.

“Cũng trách em, nửa năm rồi toàn bận bịu mấy chuyện ở công ty nên chưa có thời gian kể cho chị nghe.


“Ừ, giờ nói xem nào, sao Gia Văn lại ly hôn thế?”