“Mày mắng ai là mụ đàn bà chanh chua?!”
“Nơi này là chỗ công cộng, ai lớn tiếng thì kẻ đó là mụ đàn bà chanh chua, đơn giản có thế thôi?”
“Đàm Hi, đừng cho rằng tao không làm gì được mày?”
“Tới đây, tới đây, tôi đang đợi đây này.”
“Mày!”
“Được rồi, đừng có ở đây làm mất mặt người nhà họ Đàm, từ đâu đến thì trở về chỗ đó đi!”
Trương Như Thu nhớ tới chuyện của con gái vẫn chưa giải quyết ổn thỏa, lại liếc nhìn Hàn Sóc đeo kính râm toát ra phong cách minh tinh đứng bên cạnh Đàm Hi, không thể không nói, hai mẹ con này đúng là hai mẹ con, đều nghĩ về cùng một hướng.
Hàn Sóc: Anh đây không ra oai, thì cho rằng miếng ván nhảy này dễ nhảy lắm à?
Hừ!
Ván nhảy không phải là thứ bà muốn nhảy là nhảy được nhé!
“Đàm Hi, nói thế nào Vi Vi cũng là em gái của con.
Nó sắp tham gia kỳ thi năng khiếu diễn xuất rồi, nhưng bên phía Tinh Huy có suất tiến cử, con xem có phải nên giúp người nhà mình hay không?”
Khẩu khí gượng gạo, hạ thấp thái độ nhưng vẫn mang theo giọng điệu ra lệnh, thật sự cho rằng mình là trưởng bối à?
Phì!
“Tôi không có bản lĩnh lớn như thế đâu, cho dù có chắc chắn cũng sẽ không giúp bà! Trừ khi tôi bị ngu!”
“Đàm Hi!”
“Vâng, thím kêu cháu có chuyện gì?”
“Mày là thứ tạp chủng có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy!”
Ánh mắt Đàm Hi đột nhiên trở nên lạnh lẽo, tay giơ lên…
Bốp!
Trương Như Thu né đi theo bản năng, may mà cơn đau không xuất hiện, nhưng… âm thanh vừa rồi là sao?
Đột nhiên xoay đầu, nhìn thấy đứa con gái yêu kiều của mình ôm lấy nửa khuôn mặt, ánh mắt ngơ ngác.
Đàm Hi cười lạnh: “Đứa con gái có mẹ sinh, có mẹ dạy của bà vẫn phải ăn một cái tát của tôi đấy thôi? Thím Hai,“ Giữ chặt cổ tay của bà ta, giơ lên cao, ánh mắt dần dần trở nên hung ác, “Trước đây tôi đã cảnh cáo thím rồi, đừng đến chọc tôi, đáng tiếc bà lại không nghe, thế thì chỉ đành trả thù trêи người con gái của bà thôi!”
“Đồ điên! Mày là đồ điên!” Trương Như Thu tức giận vừa đánh vừa đá.
Đàm Hi đạp lên mu bàn chân của bà ta, giẫm mạnh, mang theo sự oán hận tích lũy suốt nhiều năm qua của nguyên chủ, “Bà có tin tôi có thể khiến con gái của bà vĩnh viễn không trở được mình không?”
“Đừng cho rằng tao sợ mày!” Trương Như Thu trừng mắt ngược lại, nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ e Đàm Hi đã chết ngàn vạn lần rồi.
“Thím Hai, bà đừng có không tin.” Cô cười dịu dàng, “Bà chắc biết rõ người đàn ông bây giờ của tôi là ai.”
Hơi thở của Trương Như Thu chậm lại, toàn thân cứng ngắt.
Sao bà ta có thể quên được, bây giờ Đàm Hi có Lục Chinh làm chỗ dựa, sau lưng người đàn ông đó là hai nhà Bàng – Lục sâu xa khó dò!
“Đàm Hi! Cô thả mẹ tôi ra…” Tiếng kêu chói tai của Đàm Vi khiến không ít người qua đường chú ý.
Đàm Hi lạnh lùng nhìn lai, “Bịt miệng cô ta lại!”
Hàn Sóc nghe theo răm rắp: “Anh đã muốn làm thế từ lâu rồi!”
“Ưm ưm…”
“Đàm Hi, mày muốn làm gì?! Thả Vi Vi ra!”
“Đây chỉ là một sự cảnh cáo nho nhỏ mà thôi, nhớ kỹ, lần sau nhìn thấy tôi, né đường khác mà đi, nếu không đừng trách sao lại gặp xui xẻo!” Đàm Hi buông tay, phủi bụi, “Sóc, đi thôi!”
“Đi ngay!”
Hai người bước đi, bóng lưng nghênh ngang thần thái.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Đàm Vi chạy tới, đỡ bà ta dậy.
“Con ả đê tiện kia! Cô ta dám đổi xử với hai mẹ con chúng ta như thế…”
Ánh mắt Đàm Vi lóe lên sự tàn độc: “Mẹ, món nợ hôm nay sớm muộn gì con cũng sẽ đòi lại!”
“Vi Vi, con đừng làm chuyện dại dột! Bây giờ cô ta có Lục Chinh bảo vệ, mới dám hoành hành ngang ngược như vậy, chúng ta không có lý do gì để đi chống đối Lục Gia!”
“Chẳng lẽ cứ để mặt cho cô ta ức hϊế͙p͙ chúng ta!” Cô ta khó kiềm nén được cơn tức giận, hai má đỏ bừng, siết chặt nắm tay.
“Chúng ta đấu không lại Lục Gia” Trương Như Thu chỉnh lý lại bản thân, nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh.
Những năm qua cùng Đàm Tông Vũ xử lý Đàm Thị, bà quá hiểu rõ ảnh hưởng của Lục Gia, huồng hồ, còn có Bàng Gia quyền lực ngút trời ẩn mình phía sau?
“Mẹ, con không cam tâm! Dựa vào gì cô ta có thể thuận lợi thi đỗ vào trường Đại học T, lại tìm được một người bạn trai có tiền có thế, giờ đây lại là bạn của ca sĩ mới mà Tinh Huy ra sức lăng xê.
Rõ ràng cái gì con cũng tốt hơn cô ta, nhưng thứ cô ta có được lại nhiều hơn con gấp ngàn vạn lần!”
Con tim Trương Như Thu đau nhói.
Số mệnh sao lại giống như đến thế?
Năm xưa, bà ta sống dưới vầng sáng huy hoàng chói chang của chị dâu cả Tề Minh Nguyệt.
Trong mắt mẹ chồng chỉ có con dâu cả, cha chồng chỉ biết khen cô ta.
Cùng là con dâu, tại sao khác biệt lại lớn đến như thế?
Trương Như Thu tự hỏi những gì bà ta làm không hề ít hơn Tề Minh Nguyệt, nhưng trong mắt mọi người chỉ có cô ta!
Cuối cùng đợi được đến lúc Tề Minh Nguyệt chết đi, bà ta trở thành bà chủ duy nhất của nhà họ Đàm, mọi người đều khen bà ta hiền hậu tháo vác, khen bà ta biết xây dựng gia đình, Trương Như Thu tưởng rằng cuộc đời này của bà ta đã không còn gì phải lo lắng nữa.
Nhưng không ngờ, con cháu đời sau vẫn không thoát khỏi số mệnh tương tự!
Năm xưa, Tề Minh Nguyệt đè đầu bà, hôm nay con gái của Tề Minh Nguyệt cũng muốn đè đầu con gái của bà ta, dựa vào gì chứ?
“Vi Vi ngoan, mẹ sẽ giúp con lấy được mọi thứ con muốn, cho dù là gia sản hay danh tiếng…”
Thời gian trôi qua êm ả, chớp mắt đã đến một ngày trước khi thi đấu.
Từ Tân Thị ngồi tàu cao tốc đến Thủ Đô chỉ mất vỏn vẹn 1 tiếng đồng hồ.
Đàm Hi kéo hành lý bước đi trêи mảnh đất quen thuộc, cảm giác thân thiết ùa tới.
Nơi đây có quá khứ của cô, có người đàn ông của cô, và cả tương lai của cô.
“Hi Hi… đi thôi!”
“Đến ngay!”
Nhóm dự thi, nếu tính luôn cả Đàm Hi thì có năm người, cộng thêm hai giáo viên hướng dẫn là Phạm Trung Dương và Khương Mi, bảy người vừa đủ một bàn.
Ăn xong cơm, dọn vào khách sạn.
Đàm Hi ở cùng phòng với Thời Nguyệt.
Cao Văn và Tăng Húc một phòng.
Phạm Trung Dương và Dương Duy một phòng.
Khương Mi về nhà ở.
“Sắp ra ngoài?”
“Vâng” Đàm Hi đứng trước gương soi, quần jean rách, áo thun màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa, chân mang đôi giày bata trắng, quả đúng là thanh xuân vô địch.
“Buổi chiều sẽ bắt đầu lễ động viên trước khi thi, nhớ trở về đúng giờ.”
“Em biết rồi ạ!” Đàm Hi vẫy tay, xách balo tiêu sái rời đi.
Thời Nguyệt lắc đầu, mỉm cười.
Tổng bộ Lục Thị, sảnh lớn lầu 1.
“Hi, còn nhớ tôi chứ?” Đàm Hi chớp mắt với tiếp tân.
“Nhớ chứ! Nhớ chứ! Cô Đàm đến tìm Lục Tổng sao?”
“Anh ấy có ở đây không?”
“Có ạ.”
“Suỵt! Đừng nói cho anh ấy biết là tôi tới đây.” Đàm Hi chớp mắt với cô ta.
Cô nàng vỗ ngực, ra dấu OK với cô, có nghĩa là: Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ kín như bưng!
Đàm Hi khép hai ngón tay đưa lên trán chào, “Cảm ơn nhé!”
Cô nàng bị bong bóng màu hồng đập vào đỏ cả mặt, ngầu quá đi! Trái tim nhỏ bé đập thình thịch… chịu không nổi…
Đàm Hi leo lên thang máy đi thẳng đến văn phòng tổng tài.
Trần Khải đang chuẩn bị tan ca, còn chưa nghĩ ra buổi trưa sẽ ăn gì, xoay đầu liền gặp phải tiểu tổ tông.
“Thư ký Trần, chào buổi trưa!” Đôi mắt to chớp chớp, vôi tội đáng yêu.
“… Chào buổi trưa.”
“Lục Chinh đâu?”
“Giờ này chác đang ở căn tin.”
“Ồ.
Vậy tôi vào đợi, đừng nói với anh ấy là tôi đến đây.”
“Tại sao?”
Đàm Hi nhìn anh ta từ trêи xuống dưới, đột nhiên hỏi: “Hiện tại anh đang… độc thân?”
“Tôi từng có bạn gái!”
“Nhìn kìa, anh có ánh mắt gì đây?” Đàm Hi bĩu môi.
“Đề phòng tôi hả, có đến mức đó không? Yên tâm, có Đại Điềm Điềm ở đây, anh không lọt vào mắt của bà đây đâu!”
Trần Khải: “…” Tuy là vậy, nhưng chúng ta có thể đừng nói thẳng thắn như thế được không? Hu hu… tổn thương quá.
“Từng có bạn gái, tức là hiện tại không có.
Hèn gì anh không hiểu cái gì gọi là bất ngờ.”
“Cho nên, cô nói cho tôi biết những điều này là vì?”
“Tôi muốn cho Lục Chinh một sự bất ngờ, anh không thể nói cho anh ấy biết.”
“Ồ.”
“Đi ăn cơm đi, bye~”
Trần Khải cầu nguyện 3 giây cho Boss nhà mình, chỉ hy vọng bất ngờ không biến thành kinh sợ.
Đây không phải là lần đầu Đàm Hi đến văn phòng của Lục Chinh, nhưng đây lại là lần đầu tiên cô nghiêm túc đánh giá môi trường xung quanh đến thế.
Cửa số sát đất đối diện với bờ sông, nếu đứng gần, sẽ có cảm giác như đang giẫm lên dòng xe cộ chạy như mắc cửi và dòng người tới tới lui lui, giống như vị đế vương chí cao vô thượng chân đạp trêи giang sơn ngàn dặm.
Có thể, Lục Chinh cũng từng đứng ở vị trí này, ngắm nhìn Tứ Phương Thành, khơi dậy chí lớn, tự do dâng trào.
Màu đen của rèm cửa và sàn nhà, rất phù hợp với phong cách lạnh lùng cứng rắn của anh.
Đàm Hi ngồi vào ghế giám đốc, nắm chặt lưng ghế, xoay trái xoay phải, đột nhiên eo bị siết lấy, giây tiếp theo, rơi vào một cái ôm đầy ấm áp.
“Đến khi nào vậy?” Lục Chinh đỡ lấy eo cô, mỉm cười.
“Lúc nãy.”
“Hôm nay là thứ hai.”
Đàm Hi giơ tay lên, làm động tác đầu hàng, “Xin nghỉ rồi, không tính là trốn học.”
“Sao đột nhiên lại trở về Thủ Đô?”
“Muốn gặp anh đó.”
Khuôn mặt anh tối xuống, siết chặt lấy eo cô hơn.
“Không tin à?” Đàm Hi nghiêng đầu, nhìn anh mỉm cười, ngoan ngoãn như búp bê sứ.
“Tin.”
“Thật ra” Đàm Hi cắn môi, “Là đến tham dự cuộc thi.”
“Thi ký họa?”
“Vâng.” Lúc trước ở Tân Thị, Đàm Hi đã từng nhắc qua một lần, không ngờ anh vẫn nhớ.
“Cho nên, chỉ là tiện đường đến thăm anh?”
“Không” Đàm Hi chớp mắt, “là tiện đường đến dự thi.”
“Nhóc con!”
Đàm Hi xoay người, bước xuống ghế, sau đó vùi đầu vào ngực anh, “Đại Điềm Điềm, em nhớ anh quá…”
Giọng nói trầm trầm, vô cùng ngoan ngoãn.
Trái tim anh bỗng nhiên mềm như kẹo bông gòn, ngọn ngào.