Vị đắng trong miệng dần tan đi, Lục Chinh gọi cô ăn sáng.
Đúng lúc bộ phim đang chiếu gần hết, Đàm Hi đặt điều khiển xuống đứng lên nhảy tưng tưng vào phòng bếp.
“Chậm thôi.”
Ngoan ngoãn để anh dìu, ngồi vào vị trí, “Em sắp bị nuôi thành đồ bỏ đi rồi…”
“Nói cái gì thế hả.”
“Quần áo không cần sờ vào, ăn cơm chỉ cần há miệng, như vậy có phải quá tốt rồi không?”
Người đàn ông bật cười, tiện tay gắp một chiếc tiểu long bao đặt vào bát cô, “Còn ghét bỏ cơ à?”
“Đâu dám?” Cười cọ sát mặt anh, để lộ hàm răng đều đặn.
Ánh mắt dừng lại trêи đôi môi hồng nõn nà của cô, trong lòng người đàn ông như bị mèo cào, vừa tê dại lại có chút ngứa ngáy, một lúc sau mới kiềm chế được phản ứng bản năng của cơ thể, nghiêm mặt lại: “Ăn cơm nghiêm chỉnh đi.”
Đàm Hi ồ một tiếng, ý tứ sâu xa.
Lục Chinh: “…”
Sau khi ăn cơm trưa, Đàm Hi về phòng ngủ vẽ tranh, Lục Chinh đến thư phòng xử lý công việc.
Hai mươi phút cô đã hoàn thành một tác phẩm tương đối ưng ý, Đàm Hi gác bút, thấy hơi khát, cô đứng dậy đi ra phòng bếp rót nước.
Uống thuốc hai ngày, mắt cá chân cô đã hết sưng, chỉ cần tránh vận động quá mạnh sẽ không thấy đau nữa.
Sau khi bị thương, Đàm Hi vô sự tự thông học được món nghề “nhảy một chân”.
Khi không có Lục Chinh, cô cũng có thể tự hành động được.
Uống nước xong, vừa về phòng cô đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Đàm Hi khom người nhặt điện thoạt trêи giường, nhìn số điện thoại gọi đến.
Phạm Trung Dương?
“Đồ đệ nhỏ à, cuối tuần chơi có vui không? Tôi nghe nói em bị thương ở chân, có đáng ngại không?”
“Không sao, vết thương nhỏ thôi.”
“Vậy cũng không thể lơ là được, bị thương gân cốt không đùa được đâu.”
“Em biết rồi.”
“Nghe nói em đã xử lý đám bọ chét đó phục sát đất rồi à? Hôm qua giáo sư Khương còn khen em với tôi, nói là khoảng thời gian này bà ấy đã đỡ lo không ít.”
Đám bọ chét?
Xem ra mấy người Dương Duy trong mắt Phạm Trung Dương cũng không dễ đối phó như vậy…
Đàm Hi khiêm tốn vừa phải nói hai câu, “… Được vậy là nhờ giáo sư Khương sảng kɧօáϊ trao lại quyền cho em.”
Điều này vượt xa tưởng tượng của mọi người, bao gồm cả bản thân Đàm Hi.
Khương Mi có tài, nhưng tính cách nóng nảy, cũng được coi là một nhân vật lớn ở Đại học T.
Vốn dĩ tưởng rằng bà sẽ không mấy thiện chí với Đàm Hi, nhưng ai ngờ rằng hai người lại hòa hợp vô sự, Khương Mi còn bổ nhiệm cô làm đội trưởng.
Sau đó Đàm Hi thường xuyên kể chuyện huấn luyện cho Khương Mi, không đến mức trò chuyện vui vẻ với nhau nhưng cũng coi như vô cùng hòa hợp.
“Nếu đã giao cho em toàn quyền phụ trách thì em cứ mạnh dạn mà làm.” Đây là nguyên văn lời Khương Mi nói.
Đàm Hi cũng đã nghiêm chỉnh xin lỗi vì chuyện về sớm ngày hôm đó.
Khương Mi cũng đã thẳng thắn nhận lời xin lỗi.
Vậy cũng được coi là giang hồ hiệp khách hành, nhất tiếu mẫn ân cừu* đúng không?
*Giang hồ hiệp khách hành, nhất tiếu mẫn ân cừu: Hiệp khách hành hiệp trong giang hồ, chỉ một nụ cười đã tan biến hết ân oán thù hận.
“… Cả tôi và giáo sư Khương đều thấy rằng vòng thi đồng đội cần ưu tiên tính ổn định, cho nên tạm thời không cân nhắc đến phương pháp vẽ tranh nhóm câu chuyện.
Em thấy sao?”
Ánh mắt Đàm Hi hơi lóe lên, “Em có thể không đồng ý không?”
Đầu bên kia trầm mặc một lát, “Có lẽ là… không được.”
Xây dựng chiến lược là nhiệm vụ của giáo sư, họ chỉ cần tham gia thi đấu, phát huy ổn định là được.
Đàm Hi ồ một tiếng, không tranh biện gì thêm, bình tĩnh lựa chọn tiếp nhận.
Trong lòng Phạm Trung Dương thấy hơi thất vọng.
Tuy ngoài miệng ông nói là không được, nhưng trong lòng ông vẫn hy vọng Đàm Hi đưa ra ý kiến phản biện.
Vẽ nhóm tĩnh vật tuy tương đối ổn thỏa, về cơ bản có thể đảm bảo chắc chắn đội nhóm dễ dàng vào được vòng thi cá nhân, nhưng vẽ nhóm câu chuyện với độ khó cao hơn lại dễ giành được điểm số cao hơn.
Mấy năm nay, đội tham gia thi đấu của Đại học T đều chỉ có biểu hiện rất bình thường ở các cuộc thi phác họa, cho dù vào được vòng thi cá nhân, nhưng cũng vẫn vô duyên với ba giải thưởng cao nhất.
Đàm Hi là học sinh có năng khiếu nhất trong vòng mười năm trở lại đây Phạm Trung Dương được tiếp xúc, trong lòng ông vẫn mong chờ đồ đệ nhỏ của ông có thể vượt qua những điều bình thường, mạnh dạn thử thách.
Không ngờ Đàm Hi từ sau khi tìm hiểu toàn diện quy tắc của vòng thi đấu phác họa thì đã quyết định không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải làm tốt nhất.
Cho nên, đành phải bằng mặt mà không bằng lòng với Phạm Trung Dương.
Dù sao thì mấy người Dương Duy cũng đều đồng ý sẽ phối hợp hết mình với cô.
Khi thực sự bước vào thi đấu, Phạm Trung Dương và Khương Mi có muốn ngăn chặn cũng không còn cách nào khác.
“Thầy ơi, em muốn thay Trịnh Thiến.”
“Thay?! Ý em là sao?”
Đàm Hi cong môi lên, “Ý em là, em muốn đá chị ta ra khỏi đội, chọn người mới thay thế chị ta.”
Vốn dĩ Trịnh Thiến là người kém nhất trong số mấy người họ.
Thứ hai, khi luyện tập rõ ràng cũng không hề nghiêm túc, chứng tỏ thái độ có vấn đề.
Cuối cùng, chỉ riêng việc cô ta có ý đồ nhắm tới Lục Chinh thôi Đàm Hi đã không muốn tha cho cô ta rồi.
Nói cô lấy việc công để báo thù riêng cũng được, cố tình báo thù cũng được, cô cứ không vừa mắt với cô ta đấy.
Nếu trong tay cô đã có quyền lực để đối phó thì tại sao lại không dùng đến chứ?
Đàm Hi tự hỏi bản thân mình cũng không phải người tốt gì.
Phạm Trung Dương trầm mặc một lúc, dường như ông cần thời gian để tiêu hóa thông tin này, một lúc sau ông hỏi cô lý do.
Đàm Hi đã có sẵn ý tưởng, lúc này liền trình bày rõ ràng, lý lẽ mạch lạc.
“Đầu tiên, nền tảng của chị ta kém, lát nữa em sẽ gửi email cho thấy các tác phẩm luyện tập trong mấy ngày gần đây của chị ta, nếu không tin thì thầy tự xem.
Ngoài ra, người này không hòa đồng với tập thể, cũng không tích cực tham gia buổi huấn luyện hằng tuần.
Nếu đã là thi đấu theo đội, nếu như quan hệ giữa mọi người không tốt, cũng thiếu đi sự giao lưu trao đổi với nhau thì sẽ rất dễ kéo thấp trình độ tổng thể xuống.”
Ý ngoài lời là, đây chính là con sâu, nếu thầy không vớt đi thì sẽ làm hỏng cả một nồi canh ngon!
“… Em tập hợp tài liệu rồi gửi email cho tôi, tôi cần bàn bạc với giáo sư Khương rồi sẽ trả lời em.”
“Vâng.”
Tắt máy xong, Đàm Hi lập tức sắp xếp những tác phẩm gần đây của Trịnh Thiến, đặc biệt là bản phác họa cuối cùng kia, có thể nói là trình độ siêu cơ bản.
Cũng may chính tay cô ta tự đào một cái hố rồi nhảy xuống, chẳng qua Đàm Hi chỉ chịu trách nhiệm đổ đất xuống đó thôi, suy cho cùng thì vẫn là cô ta tự hại bản thân mình.
Ngu xuẩn!
Một tiếng sau, Đàm Hi nhận được thư trả lời, Phạm Trung Dương đã đồng ý, phía dưới còn có ý kiến của Khương Mi, nói rằng tuyệt đối ủng hộ công việc của Đàm Hi.
“Yes!” Cho dù lần này không thành công thì Đàm Hi vẫn còn có chiêu sau nữa, tóm lại, Trịnh Thiến buộc phải là người ra đi!
Nhấn chuyển tiếp thư, Đàm Hi cũng thấy mình độc ác, lại chuyển tiếp thẳng thư của Phạm Trung Dương cho Trịnh Thiến.
Sau đó mở danh bạ, tìm số điện thoại của cô ta, đầu ngón tay linh hoạt trượt một cái, danh sách đen xin chào đón thêm một thành viên.
Ngoài ra còn có cả wechat, QQ cũng dọn sạch sẽ.
Làm xong tất cả mọi thứ, tâm trạng Đàm Hi rất tốt, lại cầm bút vẽ thêm một bức tốc ký rồi mới ngoan ngoãn vùi vào chăn ngủ trưa.
Có lẽ là vừa rồi khi xử lý tin tức cô quên không thoát wechat, nên vừa chuẩn bị ngủ thì thông báo tin nhắn đã vang lên liên hồi.
Cơn buồn ngủ đã không cánh mà bay, nhưng mí mắt vẫn rất nặng, Đàm Hi tức giận muốn giết người.
Nhặt điện thoại lên xem, nhíu mày.
Cô gọi thẳng đến số của Hàn Sóc, đầu bên kia bắt máy rất nhanh.
Đàm Hi đánh phủ đầu luôn: “Ồn ồn ồn, cậu phiền chết đi được ấy!”
“…”
“Bây giờ là giờ ngủ trưa! Giờ ngủ trưa đấy! Muốn ăn mắng đúng không?!”
“Bây giờ mới mười một giờ mà, cậu còn chưa ăn cơm đúng không?” Hàn Sóc thấy hơi mơ màng.
Đàm Hi ngưng lại, đúng là mười một giờ thật, “Dù sao thì cậu cũng làm tớ tỉnh giấc rồi!”
“… Bảo bối, đừng hung dữ thế chứ, anh đây đau lòng lắm đấy.”
“Cút! Đừng có giả bộ đáng thương.”
“Không giả mà, trái tim bé bỏng tội nghiệp của anh đã bị cậu đâm chảy máu rồi đây này, không tin cậu xem đi, hu hu hu… đau quá!” Còn cố ý phát ra tiếng rêи rỉ yếu ớt.
Đàm Hi tức giận bật cười, “Dạo này cậu đang học biểu diễn à?”
“Hả?”
“Nếu không sao lại diễn giỏi thế hả? Vừa rap vừa đánh, lại còn tự phối tiếng động nữa.”
Câu nói này không biết đã chọc đến sợi dây thần kinh nào của Hàn Sóc, Hàn Sóc đột nhiên nhảy dựng lên: “Còn dám nhắc đến đi học nữa à? Có phải cậu đã chửi bới tớ trước mặt Tracy không hả? Mụ già đó dám giở trò phê bình tớ trước mặt đám thực tập sinh là tớ đánh má như cái ʍôиɠ khỉ đít đỏ! Lần này anh đây mất mặt to rồi, cậu đền đi! Đền đi! Đền đi!”
Từ khi cô bắt đầu oán thán cho đến cuối cùng là chửi bới, Đàm Hi da đầu tê dại, toàn thân nổi đầy da gà.
Cuối cùng, chỉ đành đơn phương kết thúc cuộc gọi, đầu bên kia Hàn Sóc vẫn đọc liên tục hai chữ “Đền đi!”, một lúc sau mới phát hiện ra đầu dây bên kia đã không còn âm thanh gì từ lúc nào.
“Đệch! Tắt máy rồi à?” Trợn mắt há mồm.
Anh thật là đau lòng mà…
Buổi trưa, Đàm Hi làm hai món ăn đơn giản.
Lục Chinh đi từ phòng ngủ ra, anh đã thay bộ quần áo nghiêm túc hơn, vừa đi vừa xắn tay áo.
“Anh phải ra ngoài à?”
“Ừ.
Bát đĩa cứ để lại cho người giúp việc theo giờ rửa, em ngoan ngoãn ở nhà, đừng chạy lung tung.”
Đàm Hi “ờ” một tiếng, “Tối anh có về ăn cơm không?”
“Chưa chắc, có gì anh sẽ gọi điện cho em.”
“Vâng.”
Sau khi Lục Chinh đi, Đàm Hi ăn táo, rồi ngồi trêи ban công lên weibo, lúc này mới về phòng ngủ tiếp tục giấc ngủ trưa bị phá hỏng.
Để tránh chuyện bị gọi dậy nữa, cô để điện thoại chế độ im lặng.
Quả nhiên giấc ngủ trưa này cô ngủ rất say, nhưng phương thức tỉnh lại thì không được đẹp đẽ cho lắm.
Bởi vì cô tỉnh dậy là bị Lục Chinh lôi ra khỏi chăn.
Đúng vậy, chính là lôi.
“Hi Hi! Dậy đi!”
Thấy cô không động đậy, Lục Chinh vén chăn lên, sau đó kéo tay cô.
Đàm Hi nửa tỉnh nửa mơ, đầu óc vẫn còn mơ màng, vẫn còn buồn ngủ.
“Đại Điềm Điềm, sao em lại mơ thấy anh nhỉ…”
Lục Chinh dở khóc dở cười.
Nhưng chuyện xảy ra quá gấp, anh không thể cho cô thời gian ngái ngủ được.
Anh nắm lấy bờ vai mảnh mai của cô gái, bắt đầu lắc lư.