“Xin mời hai anh chị.”
Cà phê tình nhân chính là một cốc cà phê lớn được pha chế đặc biệt, dung dịch trêи mặt dùng bọt sữa vẽ nên nhịp tim đang rung động, cho hai người cùng uống.
“Thử không?” Đàm Hi đẩy cho anh.
Lục Chinh khẽ ho hai tiếng, “Em thử trước đi.”
Đàm Hi chẹp miệng, nếu đã như vậy thì đừng trách cô không khách khí, “Vị cũng được, anh thử đi.”
Lục Chinh đón lấy uống thử một ngụm, đầu mày hơi nhíu lại, “Ngọt quá.”
Cuối cùng, hơn nửa ly cà phê trôi vào trong bụng Đàm Hi, Lục Chinh chỉ miễn cưỡng uống mấy ngụm.
Rời khỏi quán cà phê, trời lại bắt đầu có tuyết rơi, không khí mang theo cái lạnh lẽo ngấm vào đường hô hấp, giống như nuốt một viên đá bạc hà, thần khí sảng kɧօáϊ.
Nhân viên phục vụ cười đuổi theo, “Đây là quà tặng cho anh chị, chúc mừng năm mới!” Nói xong, liền nhét món đồ vào tay Đàm Hi, xoay người đi vào trong cửa hàng.
Hai chiếc mũ, chất lượng bình thường, màu đỏ vui vẻ, hai bên trái phái còn treo một quả cầu bằng nhung màu trắng.
Đàm Hi đội lên cho mình, xoay đầu nhìn Lục Chinh chớp chớp mắt, “Có đẹp không?”
“Đẹp.”
“Anh cũng đeo đi.”
Người đàn ông không nói gì, nhưng vẻ mặt hiện rõ ý từ chối.
“Cúi đầu xuống.” Đàm Hi giậm chân, chuẩn bị đích thân ra tay.
“Đừng.”
“Nhân lúc bây giờ trêи phố không có người, anh đội lên cho em xem nào, chỉ xem thử thôi mà, nhanh lắm.”
“…”
“A Chinh?”
“…”
“Tiểu Chinh Chinh?”
“…”
“Cậu ơi?”
“Câm mồm.” Rõ ràng đã biết anh để ý điều gì, mà vẫn còn lôi hai chữ này ra châm chọc anh, “Chó con, không tim không phổi!”
“OK, em coi như anh đồng ý rồi đấy nhé.”
“…”
Lục Chinh cúi đầu xuống, Đàm Hi tự tay đội mũ lên cho anh, do chiếc mũ quá nhỏ, nên chỉ có thể miễn cưỡng che được đến mép đường viền tóc, để lộ ra cái ót đầy đặn, “Giống như vị hòa thượng ở trong miếu.”
Đàm Hi không khỏi thốt ra một câu như vậy.
Sắc mặt người đàn ông đen sì.
“Đáng tiếc thật đáng tiếc thật.” Cô còn lắc đầu, cảm thán, “Lại là một hòa thượng ăn mặn.”
“Cổ nhân có câu: thực sắc, tính dã*.”
*Thực sắc, tính dã: ý chỉ thực (ăn) và sắc (tình ɖu͙ƈ) đều là bản tính vốn có của con người.
Đàm Hi suýt nữa bật cười, “Anh đang sỉ nhục người xuất gia đấy!”
“Đạo lý tổ tiên truyền lại từ đời xưa, anh chỉ mượn dùng thôi.”
“Cắt câu lấy nghĩa.”
Lục Chinh ấn cô vào lòng.
Đàm Hi bị ép lại gần, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở quấn quýt chặt với nhau.
“Em đang cảm thấy bất công cho hòa thượng đấy hả?” Giọng điệu trầm thấp nghiêm nghị, âm cuối hơi nâng lên cao.
Đàm Hi thuận thế dán chặt vào, cười gian xảo nói: “Thế thì sao nào?”
Trêи con phố phủ đầy tuyết trắng, trước quán cà phê bài trí tinh xảo, một nam một nữ đang ôm nhau thân mật, nhìn từ xa, cảnh tượng tuyệt đẹp.
“Đúng là phải thấy bất công thay, dù sao thì hòa thượng cũng chỉ nhìn thấy nhưng không ăn được, sờ được nhưng không ngủ được.”
“…”
“Rượu thịt xuyên qua rượu, trong tâm lưu Phật tổ.
Nhưng nếu như đổi thành mỹ nữ nằm dưới thân, em nói xem, Phật tổ có giữ được ở trong lòng nữa không?”
“Nếu đặt ở thời cổ đại thì anh chính là một tai họa!”
Lục Chinh khẽ cười, “Thế gian nào có song toàn pháp, không phụ Như Lai không phụ khanh?”
“Cho nên, anh muốn vì phụ nữ mà từ bỏ tín ngưỡng sao?”
“Không vì phụ nữ, mà vì em.”
“Có đáng không?” Sắc mặt Đàm Hi nghiêm chỉnh, ánh mắt nghiêm túc.
“Nếu anh nói không đáng thì em có bảo anh đổi ý không?”
“Không đâu.”
“Cho nên.” Lục Chinh khẽ thở dài, “Quyền lựa chọn xưa nay chưa bao giờ nằm trong tay anh.”
Đàm Hi cười đến mặt mày cong cong: “A Chinh, có ai đã từng nói là anh là một tên cường đạo cao minh chưa?” Thầm lặng cướp mất trái tim cô.
“Không có.” Bởi vì ngoài em ra, không ai dám thế.
“Vậy thì bây giờ em nói thế, anh có phục không?” Cô gái hơi nhướng cằm lên, gương mặt phấn chấn.
“Phục, nhưng mà, anh chỉ cường với em thôi.”
“Già rồi mà còn không nghiêm chỉnh.”
“Nếu như nghiêm chỉnh quá, lại sợ em không yêu.”
“…”
Hai người đi bộ men theo con phố, đa số các cửa hàng hai bên đường đều đã ngừng kinh doanh, chỉ còn trung tâm thương mại vẫn còn mở cửa đón khách, đèn lồng đỏ treo cao hai bên.
“Vào đi dạo chút nhé?”
Đàm Hi gật đầu đồng ý, trêи đời này không có người phụ nữ nào không thích đi mua sắm cả.
Người ta nói ngoài chợ là nơi thích hợp nhất để tình cờ gặp gỡ, hai người vừa đi ra khỏi thang máy đã gặp người quen.
Lục Chinh vô thức nhíu mày, ý cười trêи mặt Đàm Hi càng thâm trầm hơn.
Cảnh Lam và Bàng Thiệu Đình đều sửng sốt, đang nói chuyện bỗng ngừng lại, nụ cười cũng dần thu lại.
Một phu nhân gia đình giàu có, một thiên kim gia đình danh tiếng, đúng là trông hơn hẳn người bình thường, bước đi khí thế, đầu ngẩng cao ngực ưỡn thẳng.
Đàm Hi giống như đã phát hiện ra được thứ gì thú vị, ánh mắt băn khoăn ở giữa hai người, như cười như không.
“Mợ.” Lục Chinh nhàn nhạt gật đầu, thái độ cũng không thân thiện lắm, nhưng cũng tuyệt nhiên không thất lễ.
“A Chinh cũng đến đây mua sắm à?”
“Anh Chinh.” Bàng Thiệu Đình cố gắng kiềm chế sự kϊƈɦ động trong lòng, bình tĩnh mở lời, khí chất đoan trang của tiểu thư gia đình danh giá thể hiện không bỏ sót chút nào.
Ánh mắt nhìn lướt qua Đàm Hi, giống như cô là một thứ đồ chơi không mấy đẹp mắt.
Mi tâm Lục Chinh hơi nhíu lại, đáy mắt lóe lên sự không vui.
Nhưng Bàng Thiệu Đình lại không phát hiện ra, mỉm cười nói: “Anh Chinh định đi chọn quà năm mới cho ông bà đấy à?” Ngày mai là Giao thừa rồi, chắc chắn Lục Chinh sẽ về nhà cũ đoàn tụ ăn bữa cơm Tất niên, chắc chắn là không thể thiếu quà được rồi, cho nên cô ta mới hỏi như vậy.
Nhưng Lục Chinh lại không nói gì, hôm nay mục đích chính của anh là cùng cô nhóc này đi dạo phố, còn quà năm mới gì đó thực sự anh không có dự định mua.
“Hay là em đi cùng anh? Sở thích bà nội thế nào em biết rõ nhất đấy.” Bàng Thiệu Đình đề nghị, ngay cả việc nịnh nọt thế nào cũng có thể dùng tư thái tự nhiên phóng khoáng đến thế, không hổ lại con gái gia đình danh giá được huấn luyện chuyên nghiệp.
Đàm Hi lạnh lùng nhếch miệng, rõ ràng đã biết quan hệ giữa cô và Lục Chinh mà còn giả câm giả điếc, cái gọi là gia giáo môn phong hóa ra cũng chỉ thế thôi sao.
Khoác vào chiếc áo đoan trang để che giấu sự lẳng lơ bên trong, tiện nhân ấy mà, đúng là quái đản.
“Không cần.” Lục Chinh trầm giọng đáp lại.
Bàng Thiệu Đình dường như không ý thức được sự mất kiên nhẫn của anh, dịu giọng nói: “Anh Chinh, anh đừng khách sáo với em, người một nhà cả mà, không cần vậy đâu.”
“Tôi nghĩ, quà năm mới nên để bạn gái chọn thì hợp lý hơn.”
Sắc mặt Bàng Thiệu Đình trắng bệch, luống cuống nhìn anh, khoảnh khắc chuyển sang nhìn Cảnh Lam đã biến thành ấm ức, giống như chỉ một giây sau đã có thể bật khóc lên được.
Đàm Hi mặt không biến sắc, ý cười ung dung, nói thật lòng, kiểu bạch liên hoa mới ở trình sơ cấp như Bàng Thiệu Đình cô thực sự không coi ra gì.
Có một bông hoa sen to đoành là Hề Đình ở trước, chút bản lĩnh cỏn con này của cô ta đương nhiên không đáng để liếc nhìn.
“A Chinh, Tiểu Đình cũng chỉ có ý tốt…” Cảnh Lam không đành lòng khi nhìn thấy con gái mình phải chịu ấm ức, tuy biết lúc này thân là trưởng bối không tiện nói chuyện, nhưng cũng vẫn không nhịn lại được.
Bà ta nhìn Thiệu Đình lớn lên, tuy không có quan hệ máu mủ ruột thịt, nhưng chung sống đã lâu nên đã sớm có tình cảm mẹ con, sao có thể nỡ nhìn cô ta ngượng ngùng khó xử?
“Mẹ, không sao đâu.” Miễn cưỡng duy trì gương mặt tươi cười, trong đôi mắt cô gái đã hiện lên ánh lệ.
Cảnh Lam đau lòng đến cực điểm: “A Chinh, hay là cháu để Tiểu Đình đi cùng… các cháu đi, cũng coi như là có thêm ý kiến, dù sao thì con bé cũng hiểu rõ tâm ý của bà cụ mà.”
Đàm Hi cười, mặt mày xán lạn, lúc này cô mà còn không mở miệng thì đúng là đạt đến cảnh giới bánh bao luôn rồi.
“Cô Bàng đi cùng chỉ e là… không tiện cho lắm.”
Cảnh Lam hơi ngẩn người, đôi mắt Bàng Thiệu Đình hiện rõ vẻ kinh ngạc, họ không ngờ Đàm Hi lại mở miệng vào lúc này.
Hay nói cách khác, họ không cho rằng người con gái được giáo dưỡng bởi một gia đình bình thường lại có gan đứng ra nói chuyện vào lúc này.
“Không tiện ư?” Cảnh Lam đã thấy phẫn nộ trong lòng, “Thiệu Đình và A Chinh cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, tôi không thấy có gì không tiện cả.”
Ánh mắt Đàm Hi trầm tĩnh, nụ cười đã hơi nhạt đi: “Nhưng tôi thấy không tiện thì phải làm sao?”
Cảnh Lam nhíu mày, đứa trẻ này thật vô giáo ɖu͙ƈ, thật không thể so sánh được với Thiệu Đình, cũng không biết Lục Chinh thích điểm nào ở cô ta chứ.
“Cô Đàm nói vậy là có ý gì?” Sắc mặt vị quý phu nhân trầm lạnh, từ trong xương cốt có một cảm giác ưu việt cao quý hơn người.
Người có xuất thân bình thường như Đàm Hi đứng trước mặt bà ta chỉ như con kiến hôi, sao xứng tranh chấp được với Thiệu Đình của bà ta được chứ? Nay còn dám buông lời cuồng ngôn nữa sao?
Đàm Hi không hề bị ảnh hưởng, “Bà hỏi tôi có ý gì sao? Đơn giản thôi, thế giới chỉ có hai người giữa tôi và A Chinh không cần thiết phải có thêm một cái bóng đèn sáng chói nữa, còn cô Bàng đây hình như có vẻ có chức năng chiếu sáng hơn người, đương nhiên là không tiện rồi.”
Sắc mặt Cảnh Lam càng khó coi hơn.
Trong mắt Bàng Thiệu Đình ánh lên một tia phẫn nộ, nhưng chỉ chớp mắt đã khôi phục lại bình thường, dường như chưa hề có chuyện gì xảy ra, vẫn là cô thiên kim danh giá đoan trang lúc đầu.
“Bàng phu nhân hình như rất quan tâm đến A Chinh đúng không ạ?” Bỗng chuyển đề tài, Đàm Hi cười tươi rói.
Cảnh Lam cũng không biết phải nói gì, suy xét kỹ lưỡng rồi nói: “Làm mợ, đương nhiên là phải quan tâm đến cháu đôi chút rồi.”
“Đúng vậy, ngay cả chuyện tìm bạn gái cũng muốn quản, bà đúng là có lòng.”
Trêи gương mặt được bảo dưỡng kỹ càng của Cảnh Lam lóe lên một tia khó xử.
Câu này của Đàm Hi từng chữ đều như đâm vào trong lòng, ám chỉ rằng bà ta mượn thân phận trưởng bối, làm thay việc của người khác, xen vào việc riêng của Lục Chinh.
Thực ra, trong gia đình bình thường cậu mợ quan tâm đến việc chung thân đại sự của cháu cũng không có gì là không hợp lý cả, nhưng trong tình huống như vậy đối với Bàng gia lại trở thành điều đại kỵ! Đặc biệt lại còn là người có địa vị cao như Lục Chinh.
Cũng có lẽ, nói rằng địa vị cao thôi còn chưa đủ, địa vị của Lục Chinh ở Bàng gia chỉ sếp sau ông cụ Bàng, có rất nhiều chuyện ngay cả bà cụ Bàng cũng không làm chủ được thay anh.
Vốn dĩ, người thừa kế chính đáng của Bàng gia là Bàng Thiệu Huân, nhưng anh ta lại cố chấp theo ngành y, không màng đến quân sự chính trị.
Bàng gia chuyển đến đời này, chỉ có mình anh ta độc đinh, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, vẫn không kéo được anh ta trở về con đường “chính đạo”.
Kể từ đó, Lục Chinh, người có quan hệ huyết thống gần gũi chỉ sếp sau Bàng Thiệu Huân đã trở thành người được ông cụ Bàng gửi gắm duy nhất.
Cũng may năng lực của Lục Chinh không hề tầm thường, vào bộ đội có biểu hiện xuất sắc, lập thành tích xuất sắc hơn người để bước chân vào đội ngũ tác chiến đặc chủng, liên tiếp lập công, cuối cùng trở thành đội trưởng Lôi Thần, phong quân hàm thiếu tướng.
Tuy anh đã rời khỏi quân đội, nhưng quân hàm vẫn còn, nay còn hoàn toàn nắm giữ Lục thị, có thể nói là tiền tài và quyền lực đều đầy đủ, càng trở thành cây cầu nối liền ba nhà Bàng Lục Tống lại với nhau.
Đừng nói đến chuyện riêng của anh Lam Cảnh không được xen vào, ngay cả hai ông cụ hai nhà muốn đưa ra bất cứ quyết định nào cũng không thể không để tâm đến suy nghĩ của bản thân anh.
Nếu những lời ngày hôm nay Đàm Hi nói lọt đến tai ông cụ hay bà cụ Bàng thì chỉ e Cảnh Lam không chịu nổi!
Bàng Thiệu Đình giơ tay dìu bà ta, nhìn Đàm Hi cười nói: “Mẹ chị chỉ đang quan tâm đến anh Chinh thôi mà, sợ anh ấy bị một số kẻ có tâm tư lợi dụng, cho nên mới nói dăm ba câu thôi em.”
“Thì ra trong mắt hai người, Lục Chinh chính là một kẻ vô năng dễ bị người khác lợi dụng hay sao?” Đàm Hi cười nói, đảo mắt nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, “Xem ra, năng lực của anh không được công nhận rồi?”
Mặt Bàng Thiệu Đình biến sắc, “Anh Chinh, em không có ý đó, anh đừng hiểu lầm…”
Càng giải thích càng luống cuống, sắc mặt Lục Chinh lãnh đạm, người con gái chỉ biết đỏ ửng vành mắt lên.
Trong lòng Đàm Hi thoải mái, thích chơi trò cung tâm kế với bà cô đây đúng không?
Được thôi, cứ nhào tới đây, xem ai đấu thắng ai!
Vô hình trung, Lục Chinh dường như đã trở thành vị hoàng đế rồi sao?
Sự nhận thức này khiến Đàm Hi cực kỳ không thoải mái, giơ tay ra nhéo một cái vào eo anh.
Lục Chinh nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.