“Rõ ràng đã đồng ý thả người rồi…” Sầm Uất Nhiên đứng ở ngoài cục cảnh sát, nhìn cảnh đêm thê lương trước mắt, trong lòng hoang vu vắng lặng.
“Uất Nhiên? Uất Nhiên?!”
“Ừ?”
“Em không ở thủ đô, chuyện này ngoài tầm với của em, lúc này chị nhất định phải cố gắng chống chọi.” Đàm Hi nhấn mạnh.
“Ừ, chị biết mà.” Cảm giác đau đớn khi móng tay bấm vào lòng bàn tay khiến cô trở nên tỉnh táo hơn.
“Nếu như em đoán không lầm, đã có người tạo áp lực với phía cảnh sát.”
Sầm Uất Nhiên hít sâu, kiềm chế cơn tức giận đang cuộn trào trong lòng, chắc chắn là trò quỷ do hai mẹ con kia làm ra!
“Em sẽ tìm người nghĩ cách, nhưng em sợ Ân Hoán sẽ chịu không nổi.”
“Chuyện này em không cần lo lắng, heo chết không sợ nước sôi, anh ấy chắc chắn sẽ không chịu nhận tội đâu.”
Đàm Hi: “…”
Đúng thế thật, sau khi Trần Tiệp và Lâm Hạo bị đổi đi, lại có hai cảnh sát được phái tới, đều là nam, nhìn ánh mắt là biết không phải dạng vừa.
Một kẻ hung, một người ác.
Ân Hoán ngồi vật vờ trêи ghế, cánh tay bị còng đã tê đến mức mất cảm giác, lưng và vai đau nhức mỏi nhừ, chỉ có nụ cười côn đồ vẫn hiện diện từ đầu đến cuối.
“… Hôm nay ông đây không tin việc quỷ quái này! Anh nhận cũng được, không nhận cũng phải nhận!”
“Đồng chí cảnh sát…” Ân Hoán cử động cánh môi, giọng nói rất trầm khàn, đã hơn 20 tiếng mà hắn không được uống một giọt nước rồi.
“Anh là đầy tớ của dân, sao cũng nói tục thế? À, tôi biết rồi, anh muốn bức cung tôi chứ gì?”
“Hừ, nhốt lâu như thế, mồm miệng vẫn nhanh nhẹn như thường, thật sự khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác đấy.”
Ý cười của Ân Hoán càng đậm hơn: “Không dám, không dám…”
“Được rồi, đừng nói nhảm với hắn ta nữa, trực tiếp dụng hình.” Tên cảnh sát còn lại không nói nhiều, nhưng mỗi khi phát ngôn là nói trúng tử huyệt.
Ân Hoán nhếch khóe môi, vẻ mặt bình tĩnh không sợ hãi, chỉ có sự hiểm độc vẫn lượn lờ trong mắt, không chịu tan biến.
Hai tên cảnh sát nhìn nhau, ánh mắt độc ác.
Kéo người lên khỏi ghế, còng vào thanh gỗ ngang, chiều cao vừa đủ để cho ngón chân chạm tới mặt đất, cả người đều bị kéo dài ra.
“Cứng mồm chứ gì? Ông đây từ từ chơi với mày!”
“Ngồi lâu quá thấy chán, vừa hay có dịp được đổi tư thế.” Nụ cười của Ân Hoán không đổi, nhưng sự tàn nhẫn trong mắt lại ngày càng đậm thêm.
Hai người đi ra phòng ngoài, quan sát tình hình bên trong thông qua một mặt kính.
10 phút…
20 phút…
1 tiếng…
“Làm sao đây? Tên này rất biết chịu đựng.”
“Gặp phải tên khó xơi rồi.” Hút ngụm thuốc, từ từ nhả ra, đầu chân mày cau chặt.
“Chỉ dựa vào sức chịu đựng và tính tình thế này thì không hề thua kém cái bọn lăn lộn từ trường học ra.”
“Chà, anh tiếc tài năng đấy à?”
“Tên lưu manh này thật sự không tồi chút nào, tố chất tâm lý có thể quật được rất nhiều cảnh sát lâu năm.
Mười mấy tiếng không ăn, không uống, không đi vệ sinh, vẫn còn tâm trạng nói đùa, đổi thành anh, anh có thể làm được thế không?”
“Tôi không có cái bản lĩnh ấy.”
“Bây giờ phải làm sao? Bên trêи vẫn đang gây áp lực, chúng ta cũng không có cách nào thả người đi.”
“Đợi thôi.”
Lại 15 phút trôi qua, điện thoại bàn phòng thẩm vấn đột nhiên reo lên.
“Alo? Vâng, cục trưởng Trần anh cứ nói đi… vâng… tôi hiểu rồi.”
“Sao vậy? Cục trưởng Trần?”
“Đúng, thả người đi.”
“Hả? Cứ thả người thế hả?”
“Ừ, quậy nửa ngày trời rồi mà anh còn không muốn thả ra à?”
“Không phải… đội trưởng đã dặn dò phải… việc này, sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý rồi?”
“Quan hơn một cấp đè chết người, lần này cục trưởng đích thân ra mặt, anh nói xem nên nghe ai đây?”
Cắn điếu thuốc, ngơ ngác cả nửa ngày trời, “Không ngờ mặt mũi tên nhóc này cũng lớn đấy nhỉ…” Ngay cả cục trưởng đều đã ra mặt.
“Đi thôi.” Thả người xuống, lại mở khóa còng tay.
Cả người Ân Hoán mềm nhũn, nằm ngửa dưới đất, “Mẹ nó… đau chết ông đây rồi!”
Hai gã cảnh sát nhìn nhau.
“Đứng lên!”
“Chà, muốn thả tôi ra à? Hay là kéo đến nơi khác tiếp tục thẩm vấn?” Ân Hoán tay dài chân dài, nằm dang day dang chân ra.
“Có thể đi rồi.”
“Lúc nãy còn ép ông đây nhận tội kia mà? Sao bây giờ lại đột nhiên đổi tính rồi?”
“Nói nhảm gì đó? Kêu mày đi thì cứ đi!”
“Ông mệt rồi đi không nổi, đám đầy tớ nhân dân như các người ngược đãi thành nội thương, đã hoàn toàn mất đi năng lực hành động.”
Một tên cảnh sát bị chọc tức đến bật cười, “Muốn gây chuyện chứ gì?”
“Hề hề… bị anh đoán trúng rồi.”
“Mày!”
“Rót một ly nước cho ông đây, khát rồi.”
“Mẹ nó…” Tên cảnh sát còn lại giơ tay ra cản lại, lắc đầu, thả bản ghi chép trong tay xuống, đi ra phòng ngoài, không lâu sau bưng một ly giấy đựng nước tiến vào.
“Tay mất sức, mớm cho ông uống.”
“Mày đừng có quá đáng nhé! Không muốn đi thì tiếp tục ở lại đây!”
“Được thôi! Có ăn có uống, nói không chừng còn có thể chọc ghẹo được hoa khôi cảnh sát, anh hào phóng một chút, thu nhận tôi có được không?”
“Đồ oắt con, được đằng chân lên đằng đầu chứ gì?”
Mặc kệ hai người nói ra sau, Ân Hoán cứ ăn vạ dưới đất không chịu đi.
Dáng vẻ lưu manh bất cần đời kia khiến hai người nọ lắc đầu không thôi.
“Đi dẫn cô gái bên ngoài kia vào đây.”
Khuôn mặt Ân Hoán hơi nhúc nhích.
Một cảnh sát ra ngoài, người còn lại ngồi xổm bên cạnh hắn
“Nghe nói, anh vì bảo vệ bạn gái mới ra tay đánh người.”
Ân Hoán nheo mắt.
“Tôi thấy anh khá là đàn ông, chắc không muôn để bạn gái nhìn thấy cái dáng vẻ nằm dài ăn vạ lúc này của mình đấy chứ?”
“…”
“Tôi đếm tới ba, nếu anh thật sự muốn ở lại, tôi cũng không ngại thành toàn cho anh.
Một, hai…”
“Được rồi! Ông đây cóc thèm ở chỗ này của các người!” Nói xong, bò dậy, còn giơ tay ra phủi bụi.
“Lần sau đừng nóng tính như thế, không phải lần nào cũng có người bảo vệ cho anh đâu.”
“Có người bảo vệ tôi?”
“Giao du cũng không tồi.”
Ân Hoán: “…”
Sầm Uất Nhiên nhìn thấy Ân Hoán ra khỏi cửa cục cảnh sát, trong đêm khuya yên tĩnh, ánh đèn đường trông vô cùng sáng chói.
“Vợ à, em tìm ai vậy?” Ân Hoán cau mày, trong tay vẫn còn kẹp lấy điếu thuốc.
Sầm Uất Nhiên xua tay, xua đi khói thuốc, “Đàm Hi.”
“Hờ, biết ngay là cô ta có bản lĩnh mà.”
“Người ta có năng lực cũng không có quậy như anh!” Sầm Uất Nhiên gào lên, rơm rớm nước mắt.
Ân Hoán giơ tay ra kéo cô vào lòng: “Đừng lo lắng, không phải anh đã được ra ngoài lành lặn rồi sao?”
“Cút! Ai lo lắng cho anh?!”
“Chà, vợ chồng già rồi còn có gì ngại ngùng nữa?”
“Ân Hoán, em nói cho anh biết, sau này còn xảy ra chuyện này nữa, có tin em…”
“Hử?” Cười gian tà, “Em thế nào?”
Sầm Uất Nhiên cắn răng: “Để anh ở lại trong đó ăn cơm tù, em sẽ đi lấy người khác!”
Câu trước còn được, câu sau trực tiếp khiến cho mặt mày ai đó đen thui.
“Em nói lại lần nữa xem?!”
Sầm Uất Nhiên chống lại ánh mắt phẫn nộ của người nào đó, lặp lại từng chữ rõ ràng.
Ân Hoán tức đến mức ói máu, “em” cả nửa ngày trời, vẫn không nói ra được thêm một chữ nào.
“Sau này làm việc gì nhớ động não trước, đừng nghĩ đến việc dùng nắm đấm để giải quyết, ở một nơi như thủ đô, lúc nào cũng có thể gặp được nhân vật đáng gờm, anh cho rằng mình là ông trời hay là tổng thống nước Mỹ?!”
“Ông trời tổng thống gì chứ, ông đây không thèm! Mẹ nó em dám đi lấy người khác xem?!”
“Anh không thể nói chuyện đàng hoàng sao?” Sầm Uất Nhiên cảm thấy đau đầu, trọng điểm là không nên tùy tiện đánh người, chứ không phải ở việc lấy người khác gì đó, có được không hả?!
“Sao anh không nói chuyện đàng hoàng chứ? Em, cả đời này ngoại trừ Ân Hoán anh ra mà dám để cho người thứ hai cưỡi lên người em, anh đảm bảo, giết hắn xong sẽ giết luôn em.”
Sầm Uất Nhiên mắng một câu “đồ thần kinh”, xoay người bỏ đi.
Ân Hoán đuổi theo, gió lạnh thổi qua, lửa giận dần tắt.
“Vợ ơi?”
“Cút!”
“Giận rồi à?” Ân Hoán sờ mũi, “Cả người em từ trêи xuống dưới đều là của anh, ai đụng vào anh sẽ đánh kẻ đó!”
“…”
“Hôm nay có phải con ả kia đá trúng bụng em phải không? Dám đá vào ngôi nhà của đứa con tương lai của ông, xem ông đây chết rồi à?!” Ân Hoán nhìn sắc mặt của vợ mình, thấy cô không có vẻ bài xích, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
“Lần này không kiềm chế được, ra tay trước mặt mọi người, lần sau anh chắc chắn sẽ nhớ dùng bao tải, còn có bà già dám mắng chửi mẹ chúng ta nữa, đáng đời!”
Sầm Uất Nhiên nhìn cái dáng vẻ cẩn thận nịnh nọt của hắn, cơn tức giận nghẹn trong lòng bỗng tan biến hết.
“Hề hề…vợ à, lúc em nhìn thấy anh xử lý hai ả kia, trong lòng có thấy sung sướиɠ không?”
“Sướиɠ cái đầu anh!”
“Anh thấy em đã siết chặt nắm đấm, anh không ra tay, em cũng sẽ không nhịn nổi đâu.”
“Nên anh mới ra tay mạnh bạo à?”
“Còn chẳng phải vì anh muốn trút giận thay em sao…” Ân Hoán lẩm bẩm
Sầm Uất Nhiên: “…”
“Bụng em có sao không? Còn đau không? Bây giờ đi đến bệnh viện khám xem sao, tốt nhất là chụp hình lại” Vừa nói vừa kéo cô đi về một bên.
“Không sao, không đi bệnh viện.”
“Anh nghe thấy hết rồi”
Sầm Uất Nhiên cau mày: “Anh nghe thấy gì?”
“Xác nhận thương tật.”
“Anh…”
“Anh mặc kệ, bây giờ đi đến bệnh viện, lỡ có chuyện gì, con trai anh biết phải ở đâu?”
“…”
“Thôi vậy, em để cho anh nhìn trước đã.” Vừa nói vừa vén áo cô lên.
Sầm Uất Nhiên đánh một cái vào đầu hắn, “Anh điên à? Đây là đường lớn!”
Ân Hoán bực bội thu tay về: “Vậy… chúng ta tìm một nhà vệ sinh công cộng nhé?”
Công cộng cái đầu anh!
“Này, vợ ơi, em chậm một chút, anh cảm thấy vẫn phải đi bệnh viện…”
Bên này, Sầm Uất Nhiên xem như đã có thể hoàn toàn nhẹ nhõm, bên kia Đàm Hi cũng đang đợi hồi âm của Tống Bạch.
“Ổn thỏa cả rồi!”
“Nhanh thế?”
Tống Bạch đang lái xe về nhà, điều chỉnh lại vị trí tai nghe: “Một cuộc điện thoại thì có thể chậm đến cỡ nào được chứ?”
Đàm Hi chậc lưỡi, quả nhiên có quan hệ mới dễ làm việc.
“Lần này cảm ơn anh.”
“Là tên lưu manh gặp lần trước ở nhà hàng Venice phải không?”
Đàm Hi kéo ghế ra, ngồi xuống, vắt chéo chân đầy tùy ý, “Đúng vậy.”
“Vậy thì không cần cảm ơn.”
“Tại sao?”
Ánh mắt Tống Bạch khẽ lóe lên, “Lần trước không phải đã nói, em và thủ hạ dưới tay em đều do tôi bảo kê à?”
Nhưng với tiền đề là, hai người vẫn phải duy trì mối hệ bạn bè.
Đàm Hi đã nhận mối ân tình, nên cô đã không thể phủ nhận được.
“Được thôi, tự dưng có được một chỗ dựa vững chắc như anh, muốn còn không được nữa là.”
Tâm trạng rất Tống Bạch vui vẻ: “Về sau có chuyện cứ tìm tôi, có tôi ở đây, em cứ mặc sức tung hoành trong phạm vi trăm dặm ở thủ đô.”
“Cảm ơn cậu Ba Tống.”
“Tôi lại thích em gọi tôi là… Tiểu Bạch ~”
Đàm Hi: “…”
“Hay gọi là Bạch Bạch cũng được, bà nội tôi gọi tôi như thế.”
“Tôi giống với bà nội của anh lắm sao?”
“Không giống, em trẻ hơn bà ấy.”
Nói thừa!
“Nghe nói em đến trường rồi?”
“Nghe ai nói vậy?”
“Chuyện ông đây muốn biết, em cho rằng rất khó sao?”
Hờ hờ… anh có quyền, anh là đại gia!
“Hay tôi đến tìm em nhé!”
Đàm Hi giật mình, mặt mày như bị táo bón: “Anh đến tìm tôi làm gì?”
“Chơi!”
“Công tử gia à, mong anh giơ cao đánh khẽ, đừng nói đùa nữa!”
“Không chịu à?”
“Người ta là sinh viên! Sinh viên! Kiểu sinh viên cố gắng học hành, ngày ngày tấn tới đấy!”
Đồ nhóc con, suốt ngày chỉ biết chơi!
“À… thật ra, chuyện cười này không buồn cười đâu.”
“Cút!”
“Nói thật đó, đang đợi em dẫn tôi đi làm, mau dẫn tôi bay, tuyệt đối đừng nói No, cuối tuần này, đợi điện thoại của tôi.”
Không đợi Đàm Hi từ chối, kết thúc cuộc gọi