Tuyệt thế vô song, khuynh quốc khuynh thành.
Vệ Kỳ không khỏi nhìn đến ngây ra tại chỗ.
Cho đến khi… “Có phải chưa từng thấy đâu, có cần phải khoa trương đến mức đó không?” Nghệ An che miệng, mặt mày hơi cong lên.
“An An, nàng là tiên tử tới từ cung trăng hay sao vậy?” Khi Vệ Kỳ còn nhỏ đã từng đọc không ít truyện thần thoại.
Theo truyền thuyết, ở trên mặt trăng có cung Quảng Hàn, bên trong có một tiên nữ vô cùng xinh đẹp, thường ôm thỏ trắng, ngóng nhìn ra gốc cây quế bên ngoài cửa sổ, lặng lẽ rơi lệ.
Nghi An ôm eo hắn, sườn mặt dán lên bụng người đàn ông, cọ nhẹ mấy cái.
Nàng nói: “Thiếp không phải tiên tử, mà là thê tử của chàng.”
Cả người Vệ Kỳ chấn động.
Trăng lên giữa trời, khách khứa tan hết.
Trong phòng tân hôn, sự kiều diễm mới chỉ bắt đầu.
Đêm còn rất dài.
Hoàng thành, tẩm cung của đế vương.
Tiêu Quý Thừa không gọi phi tần tới thị tẩm mà chỉ để riêng Hòa Tuyền hầu hạ.
Đột nhiên…
“Ngươi có chắc là nữ nhân mà Thanh Huyền khăng khăng muốn cưới chính là Dao Thù nhảy múa bán thân ngày đó không?” Hòa Tuyền đột nhiên giật mình, cơn buồn ngủ bay mất quá nửa, lập tức quỳ sụp xuống đất.
“Nô tài không dám nói dối nửa câu, thân hình của hai người này quả thực giống nhau như đúc!”
“Nàng ta… có tướng mạo thế nào?” “Khuynh quốc khuynh thành.” “Nói như thế, người áo đen cướp đi Dao Thù ở Di Hồng Viện ngày hôm đó chính là Thanh Huyền.
Trẫm không biết, ngoại trừ bày binh bố trận, hắn còn biết thuật kỳ môn độn giáp cơ đấy…” Hòa Tuyền ngửi được hơi thở nguy hiểm nhưng lại không dám miệt mài theo đuổi, chỉ không ngừng dán sát mình xuống mặt đất hơn.
Theo sách sử ghi lại: Mùa đông năm Mẫn Đế đầu tiên, Hoàng đế tự mình dẫn theo mười vạn đại quân xuất chinh nước Lê, đại tướng quân Vệ Kỳ ở lại giữ quyền giám quốc.
Cuộc chiến với nước Lê giằng co suốt 18 tháng.
Cuối cùng nước Lê đại bại, Quân vương bị bắt làm tù binh, Thái Tử dẫn theo đại thần, mặc quần áo trắng, tới trước ngựa của Thú Thành Để dâng thư hàng.
Đến lúc này, thiên hạ phân chia làm bốn phần.
Chu, Tống, Tần, Triệu.
Trong đó, nước Chu có thực lực mạnh nhất.
Vào tháng Ba mùa xuân năm tiếp theo, Thú Thành Để dẫn đại quân về kinh, Vệ Kỳ trả lại quyền giám quốc.
Tháng Tư, Nghệ An có thai.
Tháng Năm, ở châu Tử Uyên từng là nước Lê khi xưa, lũ lụt vỡ đê, rất nhiều dân chạy nạn lên phía Bắc, dũng mãnh tràn vào Trạm Đô.
Vệ Kỳ dâng tấu báo cáo tình hình tai nạn, Thú Thành Đế ra lệnh hắn đi cứu tế.
Ngày tiếp theo liền dẫn binh cùng lương thực xuất phát.
Tháng Sáu, để điều được đắp lại, lũ lụt rút lui, đại tướng quân Vệ Kỳ gặp phải ám sát trên đường về kinh, tính mạng treo bên bờ vực thẳm.
Vất vả lắm mới giành lại được mạng sống từ trong tay Diêm Vương nhưng lại bị phế mất cánh tay, không thể nào cầm kiếm được nữa.
Để nhớ tới công lao của hắn, phong làm Trấn Quốc công, ban ngàn lượng vàng, lại lấy lý do sức khỏe của hắn không tốt mà thu hồi binh phù, miễn cho lên triều.
Phiêu kỵ đại tướng quân đã từng uy phong lừng lẫy hiện giờ lại thành một vị quan nhàn nhã, vô công rồi nghề.
Ngay cả tư cách lên triều cũng bị tước đoạt.
Các quan đồng liêu đều cảm thấy đáng tiếc thay cho hắn, nhưng bản thân Vệ Kỳ lại vô cùng bình thản tiếp nhận kết quả này.
Truy vấn nguyên nhân…
“Thân mang bệnh, không dám thể hiện, vừa hay thê tử mang thai, cùng nhau bầu bạn.” Tháng Bảy, Thú Thành Đế chỉnh đốn quân đội, xử trí mười hai đại tướng, xét nhà diệt tộc, không một ai may mắn thoát khỏi.
Lòng người trong ngoài triều đình đều lâm vào hoảng sợ.
Ngày ba mươi tháng Chạp, trong cung mở tiệc, Trấn Quốc công Vệ Kỳ bị lãng quên lâu nay cùng thể tử tới dự.
Ngày hôm đó, Thú Thành Đế liên tục thất thố.
Ngày hai mươi tháng Giêng, Nghệ An sinh con trai, đặt tên là Vệ Hiến, nhũ danh A Hiển.
Qua khoảng hai tháng sau, phủ Tướng quân trước đây, giờ là phủ Quốc công xảy ra hỏa hoạn, lửa lớn cháy suốt một đêm, toàn bộ nhà cửa bị thiêu cháy thành tro bụi.
Vợ chồng Vệ Kỳ, bao gồm cả đứa con trai mới sinh không lâu đều gặp nạn qua đời.
Ngày tiếp theo, Thú Thành Đế lên triều, nghe tấu xong thì cảm thấy cực kỳ bị thống, ra lệnh cho lục bộ điều tra kỹ càng, thậm chí không tiếc điều động cả thần binh.
Vụ điều tra kéo dài suốt ba tháng, cuối cùng quy tội do hạ nhân sơ ý khiến phòng chứa củi bốc cháy.
Ngày đó vì gió quá to nên lúc phát hiện ra thì đã không thể dập tắt được nữa.
Mọi người cũng nhẹ nhàng, dễ dàng tiếp nhận sự thật” này.
Sau khi sự kiện Trấn Quốc công qua đời dần dần phai mờ trước mắt mọi người thì lại có tin tức binh biến truyền về từ Hải Lăng Quan.
Mà người dấy binh làm phản không phải ai khác, chính là Trấn Quốc công Vệ Kỳ vốn đã “chết đi” kia!
Tin tức truyền về tới Trạm Đô, quần thần đều ồ lên.
“Chẳng phải Trấn Quốc cũng đã chết trong biển lửa rồi hay sao? Tại sao lại trở thành phản tặc rồi?”
Đừng nói mọi người không tin được, ngay cả Thú Thành Đế cũng rất hoang mang.
Hòa Tuyền lại càng2như gặp phải mưa lạnh, hai chân mềm nhũn.
Chuyện này là do hắn, vốn dĩ chuyện mỹ nhân chết đã khiến Bệ hạ cực kỳ không hài lòng rồi, may mà còn một chút an ủi sót lại đó là đã diệt trừ được mối họa lớn trong lòng là5Vệ Kỳ.
Nhưng hôm nay, sự thật bày ra trước mắt, người đáng chết thì không chết, trận hỏa hoạn mà hắn khổ tâm suy tính liền trở thành một chuyện lớn đáng cười!
Nếu truy cứu, Hòa Tuyền là người đầu tiên không thoát được tội, thậm chí còn có thể6bị đẩy ra làm người gánh tội thay, vì bảo toàn thể diện của Bệ hạ, dập tắt lửa giận của Tướng quân.
Cuối tháng Bảy đầu tháng Tám, Vệ Kỳ tuyên bố “Thư cáo thiên hạ“.
Thường nghe rằng: minh quân chúa nhân nguy để bày kế; trung thần lo nạn5để lập công.
Bởi thế, phải có người phi thường, mới lập được việc phi thường, có việc phi thường, mới có công phi thường.
Cái công phi thường ấy, vốn không phải người thường có thể làm nối.
Song, để thời nay lại chuyên đi hiếp bức dân chúng, hủy hoại3luật pháp, làm loạn kỷ cương, chiếm lĩnh tam đài, chuyên chế triều chính; phong thưởng theo tình cảm, tùy tiện giết người, thích thì thưởng năm tông, ghét thì diệt tam tộc.
Người lên tiếng can ngăn sẽ bị giết, chỉ có thể âm thầm phê phán ở trong lòng.
Trăm quan đều ngậm miệng thật chặt, gặp nhau chỉ biết nhìn nhau.
Thượng thư chỉ để ghi chép buổi chầu, công khanh chỉ là hàng hóa mà thôi.
Đây là công.
Khi ta còn bé nhận được sự che chở, không bao lâu mà trở nên mê muội, dẫn ba quân Nam chinh Bắc chiến, diệt Diệu hưng Chu.
Không muốn quyền cao chức trọng, chỉ mong được chết già, thế nên giao ra binh quyền, cởi giáp, bỏ trường kiểm, chỉ mong chủ được an tâm.
Nhưng, Hoàng đế lại nghe theo hoạn thần phóng hỏa đốt nhà ta, mơ ước thê tử của ta, để dục vọng lấn át khiến cho ngày đêm mơ tưởng, bối rối, muộn phiền.
Đây là tư.
… Không thể nhìn những hành động không thiên lý và mất nhân tính như thế, bởi vậy ta mới khởi binh diệt Chu, nguyện đổi lấy thiên hạ thái bình.
Mong các vị lang tướng ở các châu các quận trợ giúp ta một tay! Khoác lên cái áo “Thư cáo thiên hạ” chính là một áng hịch văn phạt Chu.
Lúc Thú Thành Để nhận được tin thì Hải Lăng quan và phía Bắc châu Tử Uyên trở xuống đã là vật trong tay Vệ Kỳ.
Quân lính đóng quân tại đó vui mừng đón chào, dân chúng khắp hang cùng ngõ hẻm hoan nghênh nhiệt liệt.
Vệ Kỳ không mất một binh một tốt nào đã lấy được cửa vào cảnh nội quan trọng nhất của Đại Chu, tiến có thể công, lui có thể thủ.
“Được lắm! Hay cho một Vị Thanh Huyền! Không hổ là chiến tướng do chính tay trẫm đào tạo nên! Suốt ngày nuôi ưng, không ngờ lại bị ưng mổ mắt!” Hòa Tuyền đứng ở đằng sau như một pho tượng, lông tóc từ đầu tới chân đều dựng đứng cả lên.
Đến thở mạnh cũng không dám.
“Tại sao lại là châu Tử Uyên chứ?” Tiêu Quý Thừa khẽ lẩm bẩm.
Da đầu Hòa Tuyền tê dại.
“À… Lúc trước trẫm phái hắn đi cứu tế, không ngờ lại tạo thành cơ hội để hắn thu mua lòng người, khiến lính
Hải Lăng Quan phản bội, dân chúng ở châu Tử Uyên cũng làm phản theo.
Thì ra, từ lúc đó hắn cũng đã nhận ra vấn đề, tự sắp đặt đường lui cho bản thân mình…”