Vốn dĩ còn có Khương Mỹ Linh có thể nhờ cậy được, nhưng cách đây không lâu, không biết Hàn Quốc Đông trúng gió gì mà thể không bao giờ lăng nhăng nữa, còn tách bà hai, bà ba ra ở riêng, còn ông ta thì chạy tới sống cùng Khương Mỹ Linh ở2Thiển Thủy Loan, rất có dáng vẻ không định buông tay ra.
Hai người châm lại lửa tình, quyết định chu du toàn thế giới, lúc này có khi còn đang ở châu Phi trêu sư tử cũng không biết chừng.
Kể từ đó, trách nhiệm chăm sóc cho Hàn Sóc rơi hết lên vai Chu5Dịch.
Thường xuyên xảy ra tình trạng đang họp dở liền bỏ ra ngoài đi mua đồ ăn cho Hàn Sóc.
Dần dà, nhân viên công ty cũng quen, lúc này mới biết thì ra đàn ông hư hỏng sống tốt lên thì có thể đào tim đào phối như thế.
“Ông xã.” Hàn6Sóc hít cánh mũi, “Sau này anh phải ăn nhiều thêm một chút đấy.”
“Hả?”
“Giờ nhìn anh gầy hơn so với trước đây nhiều lắm.” “He he… Bà xã, em đang quan tâm anh đấy ư?” “Đúng thế, em không quan tâm anh thì quan tâm ai chứ?” Chu Dịch cảm thấy ấm áp: “Thực5ra gầy cũng tốt mà, hiện cơ bụng.”
“Xin lỗi anh, sau này em sẽ không sai bảo anh nữa, cũng sẽ không nổi giận với anh.”
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, ánh mắt căng thẳng: “Em nói thế là có ý gì? Nói trước cho em biết, đã kết hôn rồi, có chết3anh cũng không rời đầu nhé!”
“Nếu em còn dám ôm bụng chạy, anh sẽ đánh gãy chân em, nhốt lại, vĩnh viễn làm búp bê bơm hơi của anh!” “Fuck… anh nhắc lại phát xem nào? Con mẹ nó có tin tôi lột da chó của anh không hả?” Hàn Sóc lập tức nổi điên.
Chu Dịch bị chửi mà sướng, vẻ mặt hung dữ lập tức biến mất, “Tin! Đương nhiên anh tin rồi! Lời bà xã nói nhất định phải tin chứ!”
Nồi nào úp vung nấy, một người thích đánh, một người bằng lòng chịu đòn.
Tin tức Hàn Sóc mang thai nhanh chóng được người đại diện Triệu Thu xác nhận.
Ngày đứa bé ra đời, paparazzi nghe tin mà tới vây lấy bệnh viện chất như nêm cối.
Khoảnh khắc khi Chu Dịch đón lấy đứa bé từ tay bác sĩ, đã luyện tập hàng ngàn hàng vạn lần, tư thế thuần thục đến không thể thuần thục hơn dường như trở nên cứng đờ trong nháy mắt.
Hắn biến thành một người cha luống cuống, đờ đẫn.
“Ba, con muốn ngắm em gái.” A Thận kéo ống tay áo hắn.
Chu Dịch ngồi xổm xuống: “Có phải rất đáng yêu không?” “…” Thực ra, cậu muốn nói là nhìn hơi xấu.
Hiển nhiên Chu Dịch không muốn nghe thấy bất kỳ một câu nói bậy nào về con gái bảo bối của mình, cho dù lời đó được nói ra từ miệng chính con trai mình.
Hàn Sóc được bác sĩ đẩy ra, Chu Dịch đuổi theo: “Vợ ơi! Vợ ơi! Em có đau lắm không? Muốn ăn gì? Muốn uống gì? TF ra hàng mới, anh đã đặt trước cho em rồi, còn có da cá sấu của hãng H, thời trang mùa xuân của hãng C nữa…”
A Thận che mặt.
Đám bác sĩ xung quanh nghe vậy, khóe miệng không khỏi giật giật…
Hàn Sóc thì đã cạn kiệt sức lực rồi, nếu không nhất định cô sẽ đỡ trán.
“Chồng à, anh ồn ào quá đấy…” Chu Dịch liền câm miệng, “À… anh còn muốn nói một câu cuối cùng.”
“Vợ à, em nhất định phải nhanh khỏe lại đấy.”
“Anh yêu em.”
“Đây đã là cầu thứ hai rồi.”
“… Oh.” Có vẻ hơi thất vọng.
Hàn Sóc: “Em cũng yêu anh.”
Mùa hè năm ấy.
Đàm Hi đầu tư vào tập đoàn Thiên Tước kiếm được một con số khổng lồ, lập tức tiến vào hàng ngũ tỷ phú mới nổi.
Hàn Sóc đeo kính râm, váy da, áo thun ngắn để lộ ra cái rốn tinh xảo, vừa cool vừa ngầu lòi, đáng tiếc chiếc xe nổi trong tầm tay đã phá hỏng mất phần lớn khí chất đó.
Gần đây Nhiễm Dao đã bị nuôi đến phát phì, đang bế cô bé con ngủ say trong lòng, nước dãi chảy cả ra bên mép.
“Ba vị muốn uống gì ạ?”
Hàn Sóc: “Nước ấm.”
Nhiễm Dao: “Nước ép kiwi.”
Đàm Hi: “Một ly Latte.”
“Vâng, xin chờ một lát.”
Tầm mắt Đàm Hi chậm rãi đảo qua hai người, “Vất vả lắm chúng ta mới tụ tập được một lần, hai cậu không chỉ mang con theo mà khẩu vị cũng trở nên thanh đạm như thế, chán chết đi được.”
Hàn Sóc bĩu môi: “Cô em tưởng anh đây không muốn uống cà phê chắc? Tớ con mẹ nó nằm mơ đều thèm, thiếu nước ôm cái chân thối của lão Chu Dịch mà gặm ấy.”
“Tại sao lại gặm chân?” Nhiễm Dao vẫn chẳng hiểu ra sao.
Cô cảm thấy mình quả thực là đại biểu của câu nói “mang thai ngốc ba năm” trong truyền thuyết, đã sống không còn gì luyến tiếc mà chấp nhận sự thật là đầu óc trơ lì ra rồi.
“Bởi vì mùi thối chân của lão ấy quả thực rất giống cà phê Mountain.”
“…” Nhiễm Dao á khẩu không nói được thành lời.
Đàm Hi xua tay:“… Đây là một câu nói rất có hương vị.”
Hàn Sóc đang trong thời gian cho con bú nên không dám uống cà phê.
Còn Nhiễm Dao là vì gần đây được bà Bàng truyền cho một lượng lớn tri thức về dưỡng sinh nên mới lựa chọn nước ép kiwi có hàm lượng vitamin tương đối cao mà không quá nóng.