Trong khách sạn sáng rủa rộng rãi, chỗ ngồi của khách mời được xếp thành hai bên, ở giữa chừa lại một đường đi, được phủ đầy cánh hoa hồng đỏ, hàng nến điện được thẳng tắp được bố trí hai bên trái
phải, thỉnh thoảng chớp nhoáng nhưng sẽ2không bao giờ tắt.
Người dẫn chương trình là bạn thân trong giới của Hàn Sóc, một nhân vật quen thuộc trên kênh tin tức của thủ đô, dung mạo xinh đẹp, khí chất xuất chúng.
Ba ông cụ Lục, Nhiễm, Tống đều tham gia.
Ông cụ Bàng có thân5phận đặc thù, cũng có thể vì thấy áy náy nên không đến tham dự, nhưng sự xuất hiện của Bàng Thiệu Huân cũng gián tiếp đại diện cho lập trường của nhà họ Bàng.
Có ầm ĩ như thế nào, cũng thuộc về vấn đề nội bộ của nhân6dân, vào lúc quan trọng, vẫn đoàn kết đối ngoại.
Vì thể sau khi hôn lễ kết thúc, những kẻ có ý đồ dựa vào sự mâu thuẫn của Lục Chinh và nhà họ Bàng tiến hành phần hóa hai giới quân thương, cũng dần dần từ bỏ suy5nghĩ không thiết thực này.
Cho dù tình thân không đủ vững chắc, nhưng lợi ích vẫn luôn vĩnh hằng.
Chỉ cần nhà họ Lục vẫn cần nhà họ Bàng và nhà họ Bàng cũng cần nhà họ Lục, thì mối quan hệ hợp tác hai bên cùng có lợi3này vẫn sẽ còn vững bền.
Hai vợ chồng Hàn Quốc Đống đã đến thủ đô vào một tuần trước.
Giữa đường vì có công chuyện nên ông ta đi một chuyển đến Nam Phi, Khương Mỹ Linh ở lại chuẩn bị chuyện kết hôn cho Hàn Sóc, vừa mua sắm đánh bài với Bàng Bội San, vừa âm thầm mua không ít bất động sản cho con gái, xét về biệt thự không đã có những ba căn rồi.
“Mẹ, mẹ trúng số à?”
Ba căn biệt thự nằm trong khu đất vàng, cộng lại chẳng phải là một con số nhỏ đâu.
“Mấy thứ này có đáng là gì? Vẫn còn một căn từ hợp viện, một tòa văn phòng…”
Hàn Sóc há mồm trợn mắt.
Cô biết, nhà họ Khương có tiền, trên tay mẹ cô cũng nắm giữ không ít những hạng mục đầu tư, nhưng như thế có lố quá không đấy?
“Mẹ, con vừa kết hôn là mẹ định xới hết của cải trong nhà luôn à?”
Khương Mỹ Linh xua tay, dáng vẻ cứ như mọi thứ đều là phù du, “Xới hết càng tốt, dù sao cũng không phải là của mẹ.”
“Là sao? Mẹ cua được đại gia à?” “Con bé hư! Chỉ biết nói bậy.” “Vậy số tiền đó…” “Của ba con cho.”
Hàn Sóc nhướng mày, “Từ khi nào mà ba con trở nên rộng rãi như vậy, không giống ông ấy một chút nào?”
Khương Mỹ Linh khẽ họ: “Thì lần trước, không phải mẹ đi cùng với ba con đến Las Vegas đấy sao? Lúc ở sòng bạc, ông ấy bị người ta hãm hại, suýt chút nữa đã lên giường với một ả bị AIDS, kết quả lại bị mẹ bắt gặp.
Trong lúc tức giận mẹ tát ông ấy một cái, rồi nói mẹ muốn ly hôn…”
Hàn Sóc nhìn chằm chằm mẹ mình như nhìn thấy ma.
Phải biết rằng, tín ngưỡng trong lòng bà Khương chính là “tam tòng tứ đức, xem chồng là trời“.
Đừng nói đến việc chủ động ly hôn, ngay cả chuyện cãi nhau với Hàn Quốc Đống, bà ấy tránh được sẽ tránh.
Những năm qua, mấy ả hồ ly tinh kia thị uy khiêu khích thể nào, bà cũng chỉ dọn ra khỏi Bán Sơn, đến ở trong Thiển Thủy Loan, mắt không thấy tâm không phiền.
Suy cho cùng, bà vẫn còn ôm một chút hy vọng đối với “kẻ phụ bạc” phong lưu kia.
“Chiều hôm đó mẹ đặt vé máy bay về Hồng Kông, lập tức liên hệ với luật sư soạn ngay một bản hiệp định phân chia tài sản, cũng chuẩn bị sẵn dự định kiện tụng.”
“Kết quả thì sao?” Hàn Sóc chăm chú lắng nghe.
“Kết quả ba con đồng ý chứ sao.” “Fuck… hai người ly hôn thật rồi à?” Khương Mỹ Linh nhặt mảnh vụn khoai tây trên khóe môi của cô, “Đã ký vào đơn rồi, dự định hôm sau sẽ đi làm thủ tục, cuối cùng bà con giả bệnh không đến, ngày thứ ba lại nói đau răng gì đó…” “Sặc! Cái độ mặt dày này, ngang ngửa với con rể mẹ chứ chẳng chơi.”
“Nói bậy gì đó?” Khương Mỹ Linh đánh cô, “Không biết lớn bé…” Hàn Sóc bĩu môi: “Thế cuối cùng hai người có ly hôn không?” “Ông ấy cứ dây dưa như thế, mẹ quả thật mất hết kiên nhẫn, thông báo cho ông ấy chạy quy trình tố tụng, kết quả người này nửa đêm nửa hôm ôm một bó hoa hồng đến Thiển Thủy Loan, ngồi xổm trước cửa như chó mặt xệ.
Thế là mẹ chỉ có thể cho ông ta vào…” Còn về việc vào làm gì, Hàn Sóc nhìn dáng vẻ lúng túng thẹn thùng của mẹ cô, không cần nghĩ thì cô cũng biết.
Hóa ra là “ngủ phục“.
Hàn Sóc cảm thấy hận không thể rèn sắt thành thép, làm thì đã làm rồi, kết quả đứt gánh giữa đường.
“Con gái ngoan, thật ra mẹ đã nghĩ thông suốt rồi,“ Khương Mỹ Linh khẽ thở dài, “Với cái tuổi như mẹ chuyện gì cũng đã trải qua, mẹ không còn ôm hy vọng gì đối với bà con nữa.
Ông ấy đối xử tốt với mẹ thì mẹ nhận lấy; Đưa tiền thì mẹ nhận lấy.
Đời người xem nhẹ tình cảm thì đàn ông thật sự không còn quan trọng nữa.
Bây giờ mẹ chỉ mong con và Chu Dịch hạnh phúc, đây là số tiền ba con chuyển vào tài khoản của mẹ trong khoảng thời gian này, đúng lúc mang ra làm của hồi môn cho con.”
Hai ngày sau, Hàn Quốc Đống bay về từ châu Phi, đấu giá được một viên kim cương hồng tặng cho con gái làm của hồi môn.
Hàn Sóc nhìn viên kim cương to như trứng bồ câu, lấp lánh dưới ánh đèn.
“Thế nào? Đẹp không?” Hàn Quốc Đống bày ra vẻ mặt đắc ý.
“Không phải có hai chiếc hộp sao? Chiếc còn lại đựng gì vậy?” Hàn Sóc nhìn vào túi ông ấy.
Hàn Quốc Đông lập tức che chặt: “Đừng hòng nghĩ đến!”
“Xùy… lại để ý tiểu minh tinh nào rồi à?”
“Nói bậy! Làm gì có minh tinh nào? Đây là quà mua cho mẹ con!”
“Ồ, vậy bà hai, bà ba cũng có phải không?”
Khóe môi Hàn Quốc Đống co giật: “Xem ba con là cây rung tiền à? Trứng bồ câu chứ có phải cải trắng đâu…”
“Nói như thế, chuyến đi đến châu Phi lần này của ba, chỉ vì mang kim cương về cho con và mẹ?”
“Nếu không thì sao?” “Hóa ra ba để ý mẹ con như vậy sao?” Hàn Sóc bĩu môi, “Không nhìn ra được nhé? Lần này lại định nhờ bà ấy phối hợp đóng kịch trước mặt công ty truyền thông nào đây?” Nửa cầu đầu làm Hàn Quốc Đông cảm thấy lúng túng, nửa câu sau thì lại như một cái tát giáng thẳng vào mặt ông.