“Cảm ơn.” Kết thúc cuộc gọi, ba người thở phào.
Không đến cũng không sao, người không bị gì là được.
“Xời! Hết cả hồn.” Hàn Sóc vỗ ngực, mí mắt cũng không giật nữa.
Nhiễm Dao cũng như được trút đi gánh nặng.
Đàm Hi: “Được rồi, ngủ sớm đi, 5 giờ sáng mai phải thức dậy trang điểm đấy.” Ánh đèn trong biệt thự tối dần.
Cảnh đêm yên tĩnh.
Còn Dạ Huy Nguyệt, sau khi kết thúc cuộc gọi, cả người nhưng bị hút hết sức lực, ngồi oặt cài trên sofa.
Diệp Nhĩ vợ ông, hai mắt đỏ bừng, bước đến bên cạnh ông, khẽ vỗ lưng của chồng mình: “Không sao đâu, ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu…”
Tuy nói như thế, nhưng âm thanh đã xen lẫn tiếng nức nở nghẹn ngào.
Một đứa trẻ ngoan như thế… Ngày hôm sau, ánh mặt trời tươi đẹp, trời trong xanh thoáng đãng.
Ba cô dâu đã trang điểm hoàn tất, mỗi người mang một vẻ đẹp khác nhau.
Với tác phẩm do chính tay mình tạo nên, dù nhìn xa hay gần, thợ trang điểm đều khen không dứt lời.
Không lâu sau, siêu xe đậu khắp biệt thự, xếp thành một hàng, ba chú rể bị vây kín mít.
Tổng Bạch là em trai của chú rể số 1 Tống Tử Văn, em họ của chú rể số 2 Lục Chinh, bạn thân của chú rể số 3 Chu Dịch, trở thành phụ rể duy nhất gánh vác trách nhiệm nặng nề.
Đây có thể gọi là…”niềm vinh dự” rất lớn nhỉ.
Vừa xuống xe đã cất cao giọng gọi với lên lầu hai: “Chú rể (sói) đến rồi! Hú Hú…..”
Lục Chinh: “…”
Chu Dịch:“…”
Tống Tử Văn: “…” “Còn đợi gì nữa?” Tổng Bạch xung phong lên trước, “Các chú sói, xông lên…” Chu Dịch nhìn Tổng Tử Văn.
Tống Tử Văn nhìn Lục Chinh.
Nhị Gia: “Xông thì xông!” Nói xong, sải bước đi lên.
Lúc này, ở vị trí cách ba mét so với cửa biệt thự đã có giăng sẵn sợi dây cảnh báo màu đỏ.
“Chú rể dừng bước!” Tống Thanh, Thời Nguyệt xuất hiện phía sau sợi dây, lưng đối lưng, mang theo dáng vẻ chặn đường.
Tống Tử Văn lấy bao lì xì đã được chuẩn bị sẵn ra, mỗi người một cái.
Tống Thanh cầm trong tay ước lượng, cất vào, tiếp tục giơ tay ra nữa.
Thời Nguyệt làm theo.
Tống Tử Văn chia đều số còn lại, nộp lên hết: “Bây giờ đã có thể chưa?” “Ai nói chứ? Tống Thanh nhướng mày, “Tiểu Nguyệt Nhi, lên!” “Vâng! Tiếp sau đây xin cho phép tôi được tuyên bố “Quy Tắc Vào Cửa”, cũng tức là Khảo Nghiệm 5Q.”
“502”
Thời Nguyệt gật đầu: lần lượt là IQ (chỉ số trí thông minh), EQ (chỉ số tình cảm), AQ (chỉ số khả năng vượt qua nghịch cảnh), FQ(chỉ số thông minh làm giàu) và LQ(chỉ số lãnh đạo).
Bao lì xì lúc nãy xem như các anh đã vượt qua được cuộc khảo nghiệm về FQ, tiếp theo là đo lường chỉ số IQ.
Xin hãy lắng nghe đề…” Tống Thanh tiến lên: “Xin hỏi, nếu như có một chiếc xe, Tiểu Minh là tài xế, Tiểu Hoa ngồi bên phải Tiểu Minh, Tiểu Vương ngồi sau lưng Tiểu Minh, vậy chiếc xe này là của ai?”
Chu Dịch lùi về sau, thể hiện rằng hắn không biết.
Lục Chinh: “Của Nếu Như.”
Bởi vì “Nếu Như” có một chiếc xe.
Tống Thanh: “Đáp án chính xác! Câu thứ hai, có bốn người đánh mạt chược, nhưng khi đi thì lại có tới năm người, xin hỏi vì sao?”
“Tôi biết! Tôi biết!” Chu Dịch nóng lòng xông lên, “Bởi vì họ đã gọi gái đến chơi cùng!” Khóe môi Tống Thanh co giật: “Đáp án sai!” Chu Dịch bị đả kích.
“Xin hãy chịu phạt.”
“Cái gì? Còn có phạt nữa cơ à?”
“Tất nhiên! Hít đất 20 cái trong vòng 152giây, bắt đầu tính giờ!”
“Fuck…” Chu Dịch vội vàng nằm xuống, dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành 20 cái hít đất, khi đứng lên, mặt mũi đã đỏ bừng.
Hắn vốn đã trống tà ác, một đôi mắt đào hoa, trên trán lấm tấm mồ hôi, còn quyến rũ hơn phụ nữ gấp ba lần.
Thời Nguyệt giật mình, may mà Tống Thanh đã đẩy cô ấy một cái mới gọi hồn cô ấy về được.
“Khụ… câu hỏi vừa rồi vô hiệu.
Câu cuối cùng, socola và cà chua đánh nhau, kết quả sôcôla thắng, vì sao?”5Lục Chinh: “Bởi vì là thanh socola*!”
*Thanh socola và socola giỏi đồng âm với nhau.
Bởi vì socola giỏi nên mới thắng cà chua.
“Đáp án chính xác!” Màn tiếp theo, đo lường EQ.
Tổng Thanh: “Chỉ số tính cảm cao thấp quyết định…”
Tống Tử Văn: “Đừng nói nhảm nữa, vào thẳng chủ đề đi.”
“OK, cùng một vấn đề, mỗi người tự trả lời, đúng thì qua ải, sai thì chịu phạt.
Từ… bắt đầu từ anh đi.” Chu Dịch bị điểm danh: “?” “Nếu vợ anh và mẹ anh cãi nhau, xin hỏi là lỗi của ai?” Chu6Dịch búng tay, “Của tôi của tôi.” “Thông qua.” Tống Thanh nghiêng đầu, mỉm cười, “Anh Cả, đến lượt anh.” Tống Tử Văn: “Vợ anh sẽ không bao giờ cãi nhau với mẹ anh.”
“Vì sao?”
“Bởi vì anh sẽ không để cho chuyện này xảy ra.”
“Well, xem như anh miễn cưỡng được thông qua.
Còn anh thì sao, anh Chinh?”