Xác định xong chủ đề chụp, tiếp sau đó là chuẩn bị trang phục.
Công ty của Nhiễm Dao vừa hay có thể đáp ứng được việc này.
Có thể nói, chỉ có thứ bạn nghĩ không ra, chứ không có thứ March làm không được.
Chớp mắt, đến ngày chụp hình.
Một trang trại rượu vang nào đó ở ngoại ô phía Tây là tài sản cá nhân của Chu Dịch.
Năm xưa khi mua lại, hắn không hề ngờ rằng nó sẽ trở thành studio chụp hình cưới của mình.
Nhiễm Dao lái chiếc xe ngày thường dùng để giao quần áo và đạo cụ đến, đi cùng với cô còn có thợ chụp hình riêng của nhãn hiệu March.
Hàn Sóc dẫn theo chuyên viên trang điểm và tạo hình.
Trước khi ra ngoài Chu Dịch hiển nhiên đã cố ý ăn mặc tươm tất, ngoài đồ vest giày da ra, còn bôi keo vuốt tóc nữa.
Hai vợ chồng đi phía trước, nhân viên đi phía sau, trong vô cùng khí thế.
Không lâu sau, Đàm Hi cũng đến.
Vì hôm nay chỉ chụp hình Hàn Sóc và Chu Dịch, nên Lục Chinh và Tống Tử Văn không đi theo.
Trước đó, thợ chụp hình đã xem qua bản kế hoạch, đại khái hiểu được hai vợ chồng này muốn chụp được kiểu hiệu quả nào, nên đã chạy đi chọn góc chụp từ lâu rồi.
Bên này, Hàn Sóc và Chu Dịch vào trong xe thay đồ.
Chuyên viên tạo hình và trang điểm đợi lệnh tại chỗ.
Đột nhiên, một tiếng hét vang lên, Chu Dịch phẫn nộ gào ầm lên: “Thứ quý gì đây? Chắc chắn là không lấy nhầm đấy chứ? Tôi là chú rể, chụp hình cưới, chứ không phải chụp ảnh gợi cảm…”
Đàm Hi và Nhiễm Dao nhìn nhau, cũng không thấy gì kỳ lạ.
Ngược lại, chuyên viên trang điểm và tạo hình nhìn nhau đầy ngơ ngác, không hiểu gì hết.
Khoảng 10 phút sau, của xe được kéo ra từ bên trong, Hàn Sóc bước xuống trước.
Cô mặc một bộ long bào màu vàng, cổ áo đan chéo, ống tay áo rộng, phần bụng được buộc bằng một chiếc đai rồng bản rộng, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, bên trái có treo một miếng ngọc bội, đung đưa theo nhịp bước chân chậm rãi.
Cằm khẽ hất lên, ánh mắt bễ nghễ, đừng nói chứ, thật sự rất có phong thái của “Trụ Vương“.
“Trẫm đẹp trai không?” Mắt chuyên viên tạo hình và trang điểm lấp lánh ánh sao, chị, à không, anh, đẹp trai, anh đẹp trai nhất.
Đàm Hi sửa lại: “Nếu cậu thật sự định cos Thương Trụ Vương, thì phải tự xưng là quá nhân, không phải trẫm, understand?”
Hàn Sóc tiếp nhận lời dạy, xoay sang kéo Chu Dịch đang ì ạch không chịu lộ diện xuống.
“Em em em… kéo anh làm gì?”
Sau một khoảng im lặng, là một tràng cười điên dại.
Một tay Nhiễm Dao đỡ bụng, một tay chống lên vai Đàm Hi, cười gập lưng: “Mẹ ơi! Đây là Đát Kỷ vạm vỡ nhất mà tớ từng thấy.”
Đàm Hi đỡ lấy Nhiễm Dao, chỉ thốt ra năm chứ…
“Không thể miêu tả được.”
Chỉ thấy Chu Dịch mặc một chiếc đầm gile nhỏ lộ ngực màu vàng, không biết được may bằng chất liệu gì, nhìn vào có cảm giác cứng cáp, độ dài đến bắp đùi, áo nịt ngực màu xanh lam tím, một đội quần tất màu đen, không chỉ che hết lông chân của anh ta, mà còn trông có thêm vài phần gợi cảm.
Giày cao gót màu đỏ khiến cho một người đàn ông vốn cao hơn 1m8 bỗng chốc vọt lên 1m9.
Vòng tay, trang sức là thứ không thể thiếu được, nhất là đôi tai hồ ly trên đầu trong thật nóng bỏng! Tất nhiên là Chu Dịch không chịu mặc rồi, nhưng Hàn Sóc liếc mắt tới: “Đừng quên là hôm đó anh đã hứa gì với em, hứ?”
“Anh có thể hối hận không?” “Không thể.” Chuyên viên tạo hình và trang điểm bắt đầu làm việc, đây là cảnh chụp hình cưới kỳ lạ nhất mà họ từng thấy, nhất nhất luôn.
Ảnh Hậu quá biết chơi, họ không nhịn cười nổi, phải làm sao đây?
Khoảng nửa tiếng sau, thợ chụp ảnh trở về sau khi đã chọn xong góc chụp.
Và “Thương Trụ Vương-Hàn” và “Mị Đát Kỷ-Chu” cũng đã hóa trang xong xuôi.
Một người mang khí khái vương giả, một người bẽn lẽn tội nghiệp.
“Bã xã à, chúng ta đừng chơi nữa được không? Cái gì anh cũng có thể hứa với em, chỉ cần dùng trò chơi bại não này lại là được, thật đó, anh thề!”
Hàn Sóc đánh lên mông anh ta, khi chạm vào chiếc đuôi bông kia suýt chút nữa đã thấy dễ thương đến
chết mất.
Cô cố ý hạ giọng: “Tiểu Đát Kỷ, bây giờ anh nên xưng em là chủ nhân, hiểu chưa?” Sau đó nhận lấy cuốn kịch bản rồi ném vào cơ bụng của anh ta: “Học thuộc2kịch bản đi, cho anh… 5 phút.” “Cái quái gì thế này?” Chu Dịch mở ra, sau đó, “hoa dung” biến sắc.
1.
Chủ nhân, xin cứ ra lệnh cho Đát Kỷ đi
2.
Không có trái tim, sẽ không bị tổn thương.
3.
Vì sao cứ phải đau lòng chứ? Cứ mỉm cười là được rồi.
4.
Đát Kỷ một lòng yêu5chủ nhân
5.
Đuôi không chỉ để dùng gãi ngứa đầu nhé
6.
A- Bị chơi hư mất rồi
Đây đều là lời thoại của Đát Kỷ trong game mobile “Nông Dược”, vừa quyến rũ vừa tục tĩu.
Vốn dĩ câu thứ tư vẫn còn nội dung bởi vì bị thiết lập thành như thế, nhưng đã bị đã bị Hàn6Sóc bỏ đi, bây giờ nghe lại thấy thuận tại hơn không ít.