Sáu năm rồi, An An bặt vô âm tín.
Group trò chuyện của bốn người, nhưng chỉ có ba người trò chuyện với nhau.
Họ chỉ có thể trông mong, không có tin tức tức thì cũng là tin tốt.
“Sao vậy?” Tống Tử Văn vừa ra khỏi nhà tắm, thì phát giác ra cảm xúc của vợ không đúng lắm, tóc vẫn chưa kịp lau2khô đã tiến lên hỏi.
“… Không sao.” Nhiễm Dao vùi đầu vào trong gối, giọng nói ồm ồm.
Tống Tử Văn liếc nhìn giao diện trò chuyện, không hỏi nhiều, chỉ khẽ vỗ lưng cô, an ủi.
Chính vào lúc này, di động lại rung lên nhiều hơn bình thường.
Nhiễm Dao xua đi lớp sương mù trong mắt, thoáng cái trên màn hình toàn là những5câu như “cuối cùng đã đợi được cậu”, “may mà chưa từ bỏ”, “tớ nhớ cậu quá aaaaa“…
Tim đập nhanh, nhanh chóng lướt lên trên xem.
Cuối cùng.
Sau dòng chat cuối cùng của cô, có một dòng chat thế này: Tớ cũng muốn, đáng tiếc bây giờ tớ vẫn còn là chó độc thân.
Nhìn lại avatar, vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Là An An!
An An đã6xa cách 6 năm! Cuối cuối cuối cùng cuối cũng đã xuất hiện rồi!
Hàn Sóc bỗng chốc hóa thân thành “ma vương quét màn hình”, mở miệng ra là “An của tớ”, rồi những câu sến súa kiểu như nhớ cậu yêu cầu hôn cậu… liên miên bất tận.
Đàm Hi cũng kích động không thôi, đăng biểu cảm liên tục.
Toàn là những kiểu như [Dm],5[Hồn], [Moah moah] vv Nhiễm Dao cũng gia nhập trận doanh “điên cuồng“.
An An vẫn còn, tốt quá, quả thật tốt quá! Tiểu Công Trúa: Hay chúng ta gọi video đi?
XX: Được.
Mẹ A Thận: Hú!
An An: Xin lỗi, tớ phải về thôn rồi, càng lên chỗ càng cao thì tín hiệu càng yếu.
XX: Phát ghi âm đi.
Mọi người có quá nhiều vấn đề3muốn hỏi, muốn tìm hiểu về những tình hình có liên quan đến An An.
Vì thế, cơ bản đều là Đàm Hi, Hàn Sóc và Nhiễm Dao luân phiên hỏi, và An An chỉ cần trả lời là được.
Thời gian sáu năm, thông qua đôi ba câu miêu tả hình dung chuyến hành trình vất vả oanh liệt kia, nghe sao mà nhẹ nhàng đến thế.
Sau khi thôi học trường Đại học T, An An tập trung học dược lý Trung y, kiềm ngoại khoa Tây y.
Chỉ dùng vỏn vẹn nửa năm, đã có thể xuất sư.
Sau đó, cô đi đến Trung Đông, ở cái nơi khói lửa liên miên ấy, dùng y thuật của mình cứu vớt vô số sinh mệnh yếu ớt.
Một năm sau, trong một lần bất ngờ xảy ra tập kích từ trên không, cô bị trúng đạn lạc, bị ép về nước.
Nghỉ ngơi nửa năm, mới điều dưỡng tốt cơ thể.
Lần này, cô không còn bôn ba trong thế giới ngập tràn máu tươi và chết chóc ấy nữa, cô lựa chọn Tây Tạng – một thiên đường yên tĩnh trong lành.
Mỗi ngày thức dậy trong tiếng hát Phạn, cô dùng thời gian hai năm, tìm kiếm dấu chân Phật, ăn chay khổ tu, niệm kinh ngồi thiền.
Năm thứ năm, cô đi về phía Tây, làm bạn với sa mạc và lạc đà.
Năm thứ sáu, cô đến trạm khảo sát Bắc Cực, trở thành một bác sĩ lâm thời, ngắm nhìn cực quang và bằng trôi, sờ qua gấu Bắc Cực và báo biển.
Giờ đây cô đang ở nơi cực Bắc của đất nước, làm giáo viên dạy thể trong một thôn trang lạc hậu.
Nghe xong lời kể của An An, ba người đồng loạt im lặng.
Vốn cho rằng cuộc sống của họ đã đủ đặc sắc lắm rồi, nhưng không ngờ có người còn trải qua một cuộc sống còn phong phú hơn họ.
Những việc họ dám làm, không dám làm, cô đều làm tất, vả lại còn hoàn thành rất xuất sắc.
Có thể nói, nửa đời trước của An An đã hơn hẳn cả đời của một vài người nào đó.
Hàn Sóc: “Chắc chắn rất vất vả.” Đàm Hi: “Bây giờ vẫn ổn chứ? Chuẩn bị khi nào sẽ trở về?”
Nhiễm Dao: “An An, An An, cậu đến tham dự đám cưới của chúng tớ nhé, được không?
An An: “Được.”
Hàn Sóc đổi dùng chữ: Quyết định như thế nhé, lừa tớ là làm chó con! Đàm Hi dán lại: Quyết định như thế nhé, lừa tớ là làm chó con!
Nhiễm Dao: 18 tháng Tư, đợi cậu!