Chu Dịch được khen ngợi, cực kỳ vui vẻ, lon ton chạy đi mua nước cho vợ.
Đàm Hi chạy hết một vòng, tháo mũ bảo hiểm xuống đi về phía khu nghỉ ngơi, cô ngồi phịch xuống bên cạnh Hàn Sóc: “Có muốn xuống sân thử không?”
“Bỏ đi.”
“Chà… đổi tính rồi à?” Đàm Hi ngồi vắt chéo chân, đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn.
Nếu nói đến cao thủ thì cô và Chu Dịch đều phải đứng nép qua một bên, khi Hàn Sóc còn ở Hồng Kông, cô chơi hăn loại đua xe ngầm, cái kiểu động một tí là chặt tay chặt chân.
“Già rồi, chơi không nổi nữa.” Đàm Hi nhìn vào bụng cô ấy với ánh mắt thăm dò: “Không phải là cậu…”
Hàn Sóc đánh một cái: “Nghĩ gì đấy?”
“Có thật rồi?”
“Tháng Sáu tới tớ phải đóng phim, một bộ phim võ hiệp lớn, tớ dám có hay sao?” “Có gì vậy?” Chu Dịch bưng ly nước cam tới, chỉ nghe thấy được nửa câu sau.
Hàn Sóc nhận lấy, nhưng không thèm để ý đến hắn.
Chu Dịch thì lại yêu cái vẻ lạnh lùng này của cô đến chết, khóe môi sắp kéo lên đến tận mang tai rồi.
Đàm Hi nhìn mà thấy kỳ lạ không thôi, e rằng thuộc tính thích bị ngược đãi của hắn đã được khai thác triệt để, nên mới tìm ngược làm thú vui.
Anh Hàn, lợi hại!
Đột nhiên, cảm nhận được một ánh mắt ai oán tia lên người mình, Đàm Hi nhìn theo, thì thấy khuôn mặt mỉm cười hơi lúng túng của Chu Dịch, “À… đây là chỗ của tôi.”
Đàm Hi nhướng mày, chuẩn bị đứng dậy.
“Làm gì đấy?” Hàn Sóc liếc cô.
“Nhường chỗ cho chồng cậu chứ gì nữa.” Xòe tay, nhún vai.
Anh Hàn lên tiếng: “Ngồi đó!”
Chu Dịch bị thương, như cô vợ nhỏ giận hờn, dám giận không dám nói, nhìn bà xã nhà mình với ánh mắt u oán làm Đàm Hi nói hết cả da gà.
“Anh không về công ty à?” Hàn Sóc cau mày.
Chu Dịch lắc đầu: “Dù sao cũng không có việc gì quan trọng.” Trời lớn đất lớn, vợ vẫn là lớn nhất.
“Chẳng phải anh nói đưa em tới đây rồi sẽ đi sao?” “Lát nữa anh cũng phải đến đón em, phiền phức lắm.
Vì thế anh thấy ở lại đợi các em nói chuyện xong sẽ tốt hơn.”
Hàn Sóc nheo mắt, vẻ mặt trở nên nguy hiểm: “Anh… chắc chứ?” Nói từng chữ một.
Chu Dịch thấy lạnh tóc gáy, “Vậy thì… anh ra ngoài dạo một lát? Đợi điện thoại của em?”
“Ok.”
Hắn đi một bước, xoay đầu lại ba lần, cuối cùng vẫn phải đi.
Đàm Hi vỗ tay: “Thật giỏi” Hàn Sóc mỉm cười: “Quá khen quá khen.” “Sao Dao Dao vẫn chưa đến nhỉ? Sắp 2 giờ rồi.”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Đáng tiếc thay, người đến không chỉ mỗi Tào Tháo, mà còn có thêm một “Quan Vũ“.
Phải nói là Tống Tử Văn bảo vệ vợ rất kỹ.
Nhiễm Dao nói gì đó với anh, anh căn dặn một hồi xong, mới xoay người rời đi.
“A Sóc! Hi Hi!”
“Ối… Cậu chậm một chút! Có một quả bóng nhỏ trong bụng cậu đây này!” Hàn Sóc vội vàng dìu cô.
Nhiễm Dao ngồi xuống, Đàm Hi không hỏi cô muốn uống gì, đã trực tiếp rót một ly nước ấm rồi đẩy qua.
“Hi Hi, nhưng tớ muốn uống nước ép táo…” Ánh mắt tội nghiệp, làm Đàm Hi lại nhớ đến đứa con gái ranh ma trong nhà.
Đấy, ngày thường cũng giả vờ tội nghiệp như thế đấy.
“Không được, bà bầu không được phép uống lạnh.”
“Nước nguội là được rồi.” “Với thời tiết bây giờ, cậu nghĩ nguội là bao nhiêu độ?” “…” Được rồi.
Nhiễm Dao lấy ngày ba mẹ hai bên đã chọn ra, “Các cậu cho ý kiến đi.” Hàn Sóc: “Bắt buộc phải chọn một trong ba hả?” “À… theo nguyên tắc thì là thế…đó?” “Nói này,“ Đàm Hi đặt ly cà phê xuống, bỗng nhiên duỗi thẳng lưng, “Cậu và Tống Tử Văn đăng ký kết hôn chưa?”
Nhiễm Dao ấp úng: “Còn phải đăng ký nữa hả?”
Đàm Hi: “…”
Hàn Sóc: “…”
Ngày hôm sau, trùng hợp lại là thứ hai.
Tống Tử Văn và Nhiễm Dao đi một chuyến đến Cục Dân chính, lúc đi ra trong tay mỗi người cầm một quyển sổ đỏ, hai người nhìn nhau mỉm cười.
“Chọn được ngày chưa?” Anh chỉnh khăn quàng lại cho cô.
“Em có một suy nghĩ…” Nhiễm Dao ấp úng.
“Nói ra nghe thử.”
“Chẳng phải Hi Hi và A Sóc cũng đều chưa làm hôn lễ sao, tụi em có thể tổ chức cùng nhau!”
Tống Tử Văn nhướng mày: “Bàn bạc qua rồi?”
“Vẫn chưa, lúc nãy khi đợi chụp hình đột nhiên nghĩ đến.
Anh cảm thấy thế nào?” Ánh mắt to tròn lấp lánh tia sáng chờ mong.
“Nếu Đàm Hi và Hàn Sóc đồng ý, thì anh không có ý kiến…”
“Thế bên phía ba mẹ anh…” “Yên tâm.” Tống Tử Văn vén tóc bên tai, cố định giùm cô, “Trong nhà cứ để anh nói chuyện.”
“Cảm ơn anh, A Văn!” Một cái ôm thật chặt.
Tống Tử Văn thở phào, được cô ôm như thế, làm gì cũng xứng đáng.
Đêm đến, Nhiễm Dao tắm rửa xong, cầm điện thoại nằm trên giường, gõ chữ tạch tạch.
Tiểu Công Trúa: “Các cậu cảm thấy thế nào?
XX: Giơ tay đồng ý
Mẹ A Thận: Vậy thì tớ chỉ có thể giơ chân thôi.
“Yes!” Nhiễm Dao hưng phấn siết chặt nắm tay, “Tuyệt quá! Chúng ta phải cùng mặc áo cưới!”
Nhưng… Tiểu Công Trúa: Nếu có thêm An An thì tốt rồi.
Trong group bỗng nhiên im lặng.