Đây mới là Tống Tử Văn, vô cùng nhẫn nại nhưng không bao giờ quên giảm sự tổn thất đến mức thấp nhất, như thế mới có thể liên tục chiến đấu, cuối cùng đạt thành mục đích.
Ăn cơm trưa xong, Nhiễm Dao vận động nhẹ một chút rồi về phòng nghỉ ngơi.
Trương Thanh ngồi ở phòng khách xem tivi, thỉnh thoảng không nhịn được lại nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết vẫn còn rơi…
Đúng 5 giờ, Tống Tử Văn vẫn đứng đó.
5 rưỡi, Nhiễm Chính Bân tan sở về nhà, nhìn một đôi dấu giày lõm xuống trước cửa nhà mình thì thấy vô cùng buồn bực.
Trương Thanh âm thầm thở phào, cuối cùng cũng đi rồi.
Ngày hôm nay đứng lâu như thế, chắc là sẽ bị ốm mất thôi? “Sao mặt mày bà ủ ê thế?” Vừa vào cửa đã thấy vẻ mặt của bà vợ nhà mình có gì đó sai sai, Nhiễm Chính Ban không khỏi quan tâm.
“Không có gì, ăn cơm thôi.”
Hai vợ chồng dắt tay nhau đi vào trong nhà ăn.
Hôm sau, Tống Tử Văn lại tới nữa, trên người mặc quần áo dày, bọc mình kín mít như cái bánh chưng, có mang theo cả khăn quàng cổ, mũ lông, găng tay các kiểu.
Ngày thứ ba, vẫn như thế.
Ngay cả Trương Thanh cũng không khỏi bội phục nghị lực của anh, trời lạnh như thế, không nói những chuyện khác, chỉ riêng đôi chân ngâm trong tuyết suốt cả ngày cũng khiến người ta khó có thể chịu đựng được rồi.
Tống Tử Văn cũng rất thông minh, Nhiễm Chính Bân vừa đi làm thì anh liền tới; mà anh vừa đi thì Nhiễm Chính Bân cũng về đến nhà.
Nhiễm Dao không mềm lòng nhưng Trương Thanh thì đột nhiên cảm thấy vô cùng cảm khái.
Năm đó, bà đồng ý cho con gái mình đi xem mặt Tống Tử Văn, ngoại trừ về giao tình với Bàng Bội San ra thì còn vì rất coi trọng tương lai đầy hứa hẹn về sau của người thanh niên trẻ tuổi Tổng Tử Văn này, nếu không, làm sao bà có thể xuất hiện ý nghĩ muốn kết thông gia chứ?
Nếu là con rể, dường như ngoại trừ đoạn lịch sử tối tăm trước đó của Tống Tử Văn ra thì người này chẳng có gì đáng để bắt bẻ cả.
Thôi thôi, cứ tuân theo tự nhiên đi.
Mùa đông năm nay dường như lạnh hơn hẳn, tuyết rơi mạnh liên tục tới bốn năm ngày, chưa từng gián đoạn một chút nào.
Nhiễm Dao nhìn bông tuyết bay đầy ngoài trời như lông ngỗng, không khỏi nhíu mày.
Sau năm ngày liên tục bị “phạt đứng”, sang ngày thứ sáu, bên ngoài sân không còn ai nữa.
Tống Tử Văn không tới.
Trương Thanh hoàn toàn nói không nên lời tư vị trong lòng mình, tuy rằng bà có thể hiểu nhưng tóm lại là vẫn hơi thất vọng.
Ngược lại con gái bà, nên ăn thì ăn, nên ngủ cứ ngủ, mặt cũng béo ra một vòng, trấn định hơn bất kỳ ai.
Đêm đó, Nhiễm Chính Bản nói với hai mẹ con rằng ngày mai ông phải tới thủ đô để tham dự một cuộc họp, sau đó sẽ đi khảo sát thực địa về tình hình tai nạn, sẽ mất khoảng năm ngày.
Ăn cơm tối xong, Trương Thanh về phòng sửa soạn đồ giúp ông, hai người lại bắt đầu nói chuyện về con gái mình và Tống Tử Văn.
“Dao Dao có thai rồi.” Hơn dừng lại, “Là của Tống Tử Văn.”
Lời này nói ra chẳng khác nào sét đánh ngang tai, Nhiễm Chính Bản bị đánh cho ngu người, sau đó lại là một hồi chửi rủa ầm ĩ, cái gì mà “thằng ranh khốn kiếp”, “tên lưu manh già”, “đồ không biết xấu hổ“.
Sau khi phát tiết một hồi, lúc bình tĩnh lại lại cảm thấy chẳng biết phải làm gì, “Vậy… con gái mình thì tính sao đây?”
“Nó định sinh đứa trẻ ra, còn về việc có muốn kết hôn với Tống Tử Văn hay không, tôi thấy bản thân nó còn lưỡng lự lắm.” “Sinh ra ư..” Nhiễm Chính Bán lúng ta lúng túng.
Trương Thanh nhìn ông, “Sao hả, ông không đồng ý à?” “Sao có thể chứ? Tôi sắp làm ông ngoại rồi đấy! Bà là bà ngoại!” Thoáng chốc, vô cùng kích động.
Trương Thanh cũng cười rộ lên theo.
Hôm sau, Nhiễm Chính Bán lên đường tới thủ đô.
Ngày 18 tháng Một, tuyết lớn đổ liên tục suốt hai tuần rốt cuộc cũng ngừng.
Buổi sáng, Nhiễm Chính Bân gọi điện về nhà nói chiều sẽ về, muốn ăn canh cá hầm rau dưa do chính tay Trương Thanh làm.
Nhưng mà đến chiều, cậu út của Nhiễm Dao là Đường Duy lại đột nhiên tới nhà.
Trương Thanh và Đường Duy là chị em ruột, cùng một mẹ sinh ra, chỉ có điều một người theo họ mẹ, một người theo họ cha, quan hệ giữa hai chị em rất tốt.
“Chậc chậc, để chị xem cơn gió nào thổi Đường đại tổng tài tới đây thế này?” Trương Thanh mỉm cười tiến lên giúp em trai gạt bớt tuyết trên đầu vai.
Nhưng lần này, Đường Duy lại không bắt chuyện vui đùa như mọi lần tới đây nữa mà vẻ mặt ngược lại còn đầy trầm trọng.
“Chị, chị phải chuẩn bị tâm lý.”
Trong lòng Trương Thanh lộp bộp, “Sao… có chuyện gì thế? Nhìn em nghiêm túc quá…”
“Lúc anh rể ngồi xe bus đi ngang qua chân núi Kỳ Phong thì gặp phải tuyết lở.”
Núi Kỳ Phong là vùng đồi núi giáp ranh giữa thủ đô và Tân Thị, vô cùng hiểm trở, bởi vì đất đá bị xói mòn ngày càng nghiêm trọng, vào mùa mưa thường có lở núi, còn mùa đông thì hay có tuyết lở.
Lúc Trương Thanh và Nhiễm Dao tới nơi xảy ra sự cố thì hiện trường đã bị ngăn cách bởi dây cảnh giới màu vàng.
Bởi vì những người ngồi trên xe bus đều có thân phận đặc biệt nên phải điều động hẳn lực lượng của một cục cảnh sát tới giữ gìn trật tự ở hiện trường.
Trương Thanh gần như được em trai dìu xuống xe, chân loạng choạng.
“Chị, chị tỉnh táo lại đi!” Nhiễm Dao nhìn quốc lộ bị tuyết vùi lấp trước mắt, không thể nào tin nổi là xe mà ông Nhiễm ngồi đang bị chôn dưới đó.
“Không… Không thể nào…” Lảo đảo lùi về sau, eo đập lên cửa xe, nhưng sự đau đớn về thể xác sao có thể bằng sự đau đớn trong lòng được? Mắt thấy sắp ngã tới nơi thì đã được Đường Duy nhanh nhẹn đỡ lấy: “Cẩn thận.” Nhân viên của đội cứu hộ chuyên nghiệp đã bắt đầu san tuyết, bởi vì không thể nào xác định được vị trí người bị nạn nên không dám dùng công cụ, đa số là dùng tay, tuy rằng phía trước đã rắc muối tiêu tuyết nhưng hiệu quả dường như không được tốt lắm.
đa số là dùng tay bởi vì không thể nào, dường như không được tốt lắm.
Tiến độ cứu hộ vô cùng chậm chạp.