Ban đêm có tuyết rơi.
Sáng sớm hôm sau, khi Nhiễm Dao mở cửa sổ ra thì đã thấy thế giới bên ngoài ngập tràn trong sắc trắng, đất trời đều trắng xóa.
Cô hà hơi một cái, sương trắng vấn vít.
“Mẹ, con muốn ra nặn người tuyết.” Nhiễm Dao tùy tiện khoác một cái áo rồi chạy xuống nhà.
“Con từ từ thôi! Không để ý mình nhưng còn có đứa nhỏ nữa.”
“Đứa nhỏ gì cơ?” Trong mắt Nhiễm Chính Bán lộ2ra vẻ nghi hoặc.
Nhiễm Dao lè lưỡi, lấy mũ lông ở trên sofa rồi ném lại bài toán khó đó cho mẹ mình.
Trương Thanh trừng mắt với chồng: “Ông ăn sáng đi, hỏi vớ vẩn làm gì?” Nhiễm Chính Bân cũng không nghĩ nhiều.
“Đừng có nghịch ngợm quá, quàng khăn và đeo bao tay vào, cẩn thận trượt chân đấy…” Trương Thanh chạy theo cô, không quên dặn dò.
Nhìn gương mặt tươi cười xán lạn của con gái, Trương Thanh5không khỏi nhẹ nhàng thở phào một hơi.
8 giờ, Nhiễm Chính Bân đi làm, ông bà cụ Nhiễm đã xuôi xuống phía Nam tránh rét từ hai tháng trước, thế nên trong nhà chỉ còn hai mẹ con Trương Thanh và Nhiễm Dao.
Khoảng chín giờ, lại nhận được điện thoại của cảnh vệ.
Tống Tử Văn lại tới nữa.
Trương Thanh hỏi ý con gái, Nhiễm Dao khẽ gật đầu.
Tống Tử Văn vui vẻ trong lòng, đang định vào cửa thì lại6bị bà Nhiễm chặn ngay ở ngoài.
“Bà Nhiễm?” Anh không dám gọi “bác gái” nữa vì sợ sẽ làm đối phương tức giận, dù sao thì hôm qua cũng được trải nghiệm sự tức giận của Trương Thanh rồi, đến bà Bàng còn phải chịu thiệt, anh thì tính là gì chứ?
“Lại tới làm gì nữa?”
Tống Tử Văn đáp: “Cháu muốn gặp Dao Dao.”
“Nó còn chưa dậy…” “Cháu có thể chờ.”
Trương Thanh nhìn anh một cái, đột nhiên, một nụ cười lạnh5bò lên trên khóe miệng, “Được thôi, ra sân mà chờ đi.”
Tống Tử Văn không nói hai lời, lập tức đi ra ngoài, sau đó đứng yên.
Bông tuyết bay đầy trời rơi xuống đầu vai người đành ông rồi nhanh chóng biến mất không thấy.
“Thị trưởng Tổng, hôm nay đã là ngày thứ hai rồi, tôi khuyên cậu hãy về đi làm đi thôi, đừng có đứng đây chờ nữa.” Trương Thanh nói xong liền đóng sầm cửa lại.
Tống3Tử Văn cười khổ nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp.
Mười giờ sáng, Nhiễm Dao mới ngủ thêm một giấc, lúc dậy thì thấy ngoài trời đang đổ mưa tuyết.
Trên sách nói, phụ nữ có thai thích ngủ.
Cô gọi điện thoại cho Lộ Lộ, dặn dò kỹ càng chuyện công việc, lại thêm nửa giờ nữa trôi qua.
Trương Thanh đẩy cửa đi vào, đưa cho cô cốc sữa, “Ấm đấy.”
Nhiễm Dao không nhận, cô sợ mùi.
Đêm qua đã bị nôn một lần, cô không muốn nếm trải lần thứ hai nữa.
“Bỏ thêm lá bạc hà, con ngửi xem…”
Nhiễm Dao ghé sát vào, cánh mũi khẽ giật, sau đó cười và nhận lấy, ngụm thứ nhất vào bụng thấy không có vấn đề gì, thế nên liền ngửa đầu uống cạn.
Đột nhiên như nhớ tới cái gì, dừng động tác, “Mẹ…” Trương Thanh biết cô muốn hỏi gì, thở dài: “Người vẫn chưa đi đâu, vẫn đang đứng chờ trên tuyết.”
Nhiễm Dao thoáng im lặng.
“Có muốn ra ngoài gặp không?” “… Không được.”
Trương Thanh cầm cái cốc thủy tinh đã trống rỗng đi ra khỏi phòng, nhỏ giọng thì thầm: “Cũng chẳng biết đang tra tấn ai nữa…”
Nhiễm Dao phát hiện ra mình mang thai vào đúng ngày bị đón từ thủ đô về nhà.
Lúc đầu, cô không ngừng nôn mửa, còn tưởng là do say xe, sau đó mới đột nhiên nghĩ ra đã một tháng rồi mà mình chưa thấy ngày đó.
Về đến nhà, cô nói với mẹ suy đoán của mình.
Trưa hôm qua Trương Thanh liền mua liền mười que thử thai, đủ các nhãn hiệu, dùng hết một nửa, tất cả đều hiện hai vạch.
Nhiễm Dao nhanh chóng tiếp nhận sự thật này, cho dù không có Tống Tử Văn thì cô vẫn có năng lực nuôi nấng đứa bé.
Lúc đầu, Trương Thanh chẳng thể nào hiểu nổi, nhưng bà nhanh chóng bị con gái thuyết phục, chợt cảm giác sắp được làm bà ngoại tràn ngập trong lòng, cho dù ba đứa trẻ là ai thì đó đều là cháu ngoại của bà.
Nghĩ như thế liền cảm thấy không còn khó tiếp nhận nữa.
Giữa trưa, Tống Tử Văn rời đi nhưng lại nhanh chóng quay trở về, trên người có thêm một cái áo khoác lông, tiếp tục đứng chờ trong sân vườn nhà họ Nhiễm.
“Nó đi ăn cơm trưa, lấp đầy bụng, sau đó lại ngóc đầu trở lại đấy à?” Trương Thanh không thể tin nổi.
Nhiễm Dao lại bình thản nhếch miệng cười.