Con Dâu Trời Phú

Chương 1424






“Cái gì?”
“Em và Dao Dao đã chia tay.”
Cuối tháng Bảy, đầu tháng Tám, đúng vào lúc giữa hè nên con người cũng dễ nóng nảy, dễ tức giận.
Sóng gió chiến trường lập tức nổi lên mạnh mẽ giống y như sóng nhiệt mênh mông của phương Bắc.

Đầu tiên là Sở gia rung chuyển, Sở Hoài Sơn và Sở Bội liên tiếp bị điều tra.

Sở Kiêu vì có chức vị thấp, không đủ tư cách nên thoát khỏi kiếp nạn này.

Ngay sau đó, Phương gia cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trước cơ quan truyền thống lại nổi lên tranh chấp quyền lực, liên lụy vô cùng lớn.
Nếu chỉ có Sở gia gặp nạn thì cũng chưa đến mức làm người ta rung động, nhưng chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi mà ngay cả Phương gia cũng chìm ngập trong nguy cơ.

“… Sao tôi cứ có cảm giác trong chuyện này có gì đó rất tà môn nhỉ?”
“Còn chẳng phải thế sao? Trước đó hoàn toàn chẳng có tí tiếng gió nào, nói làm khó dễ liền làm khó dễ, người gặp họa không ít đâu.”
“Xem ra phía sau có người cao tay ra chiêu rồi, thảo nào mà không chỉ tạo ra gió mà còn khiến trời mưa nữa.” “Cứ chờ mà xem, tôi có dự cảm là cơn bão tố này còn chưa kết thúc đâu, kiểu gì cũng phải nuốt thêm một con thuyền lớn nữa.”
“Thuyền lớn? Ý là sao?” Người nọ cười thần bí, hỏi ngược lại: “Trước khi ăn cơm thì gọi cái gì?” “Gọi cái gì?” Đền mặt hỏi.
“Món khai vị chứ gì.”

Quả nhiên, khi Sở gia và Phương gia đang lâm vào nguy khốn thì Tống gia cũng bị cuốn vào theo, làm cho không ít người đứng ngoài nhìn phải rơi cả mắt kính.
“Trời ạ! Dám động thổ ở trên đầu thái tuế, chán sống rồi sao?”
“Còn tưởng rằng phái binh tôm tướng cua xung phong thì cùng lắm dụ ra được một con quái vật bạch tuộc tám chân thôi, không ngờ kinh động luôn cả Long Vương?” “Tới! Có trò hay để xem rồi.”
Lúc Nhiễm Dao nhận được điện thoại của Thái Dũng thì đang bàn luận về bản thiết kế với một người thầy già lão luyện của nhà xưởng.
“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một chút.” Sau khi Nhiễm Dao chào hỏi qua loa liền tìm một góc khá yên tĩnh, đầu ngón tay khẽ trượt, chuyển máy.
“Thư ký Thái.”
“Cô Nhiễm, thị trưởng Tống, ngài ấy.” Nghe giọng điệu thì thấy có mang theo một chút nghẹn ngào, muốn nói lại thôi.

Mày đẹp nhíu lại: “Anh ấy làm sao cơ?” Hai ngày trước, Tống Tử Văn bị một đội trong ủy ban kiểm tra dẫn đi, lúc đó, anh vừa mới kết thúc một buổi nói chuyện quan trọng, vừa mới bước vào văn phòng, còn chưa kịp uống một ngụm nước thì đã bị đưa đi.
Thái Dũng nhớ lại cảnh tượng lúc đó, mồ hôi lạnh không khỏi tuôn ra.

Nhưng vẻ mặt của Tống Tử Văn trước sau vẫn cứ rất bình thản, chỉ dặn Thái Dũng đúng một câu.

“Nếu có thể, tôi muốn gặp cô ấy một lần.” Qua hai ngày sau mới có cuộc gọi điện này.
“Cô Nhiễm… cô có bằng lòng đi gặp thị trưởng Tổng không?” Trong giọng nói thấp thỏm của Thái Dũng lộ ra sự suy sụp.
Lại có ý vị mặc số phận đưa đẩy.

Tim Nhiễm Dao không khỏi đập thình thịch, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy rõ, “Thư ký Thái, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao… lại đột ngột như thế…” “Bên tổ kiểm tra đã phong bế toàn bộ mọi tin tức, tôi cũng không rõ tiền căn hậu quả thế nào.

Thể này đi, để tôi lái xe tới đón cô, trên đường đi sẽ nói chuyện sau, được chứ?”
“… Được.”
Kết thúc cuộc nói chuyện, Nhiễm Dao mới phát hiện ra tay mình đang cực kỳ run rẩy.
Sao có thể chứ?
Anh ấy là Tống Tử Văn cơ mà… Tổng Tử Văn không chuyện gì không làm được…
Nhiễm Dao hít sâu một hơi, gạt bỏ đi những suy đoán không thực tế.
Anh xảo quyệt, bày mưu tính kế giỏi như thế, chắc chắn sẽ không để mình xảy ra chuyện gì.

Huống chi, còn có Tổng gia ở đó,2không thể nào chỉ trơ mắt nhìn Tống Tử Văn bị tổ kiểm tra mang đi mà không quan tâm.

Ép bản thân mình phải nghĩ theo chiều hướng tốt, Nhiễm Dao dần dần bình tĩnh lại.

“Nhiễm Tổng, cô cảm thấy5bản thiết kế này thế nào?” Thầy Trường thấy cô đã nói chuyện điện thoại xong liền tiến lên dò hỏi.

“Thầy Trương à, giờ tôi có việc gấp phải đi rồi, thầy và mọi người cứ bàn bạc với nhau rồi làm6bản mô phỏng trước đi, sau đó gửi ảnh chụp cho tôi, rồi chúng ta sẽ thảo luận sau được không?”
“Được, nếu cô có việc thì cứ đi đi.”
“Cảm ơn.” Nhiễm Dao chạy về phía cửa nhà xưởng như một cơn gió.5“Ôi.” Thầy Trương nhìn theo bóng dáng của cô gái nhỏ càng lúc càng xa, cảm thấy cô gái này thật quá khách khí, chỉ nói câu cảm ơn thôi mà hốc mắt cũng đỏ lên rồi.
Thật tội lỗi!
Nhưng mà chính ông3ta cũng cảm thấy rất thích sự chân thành ấy.

Nhiễm Dao chạy ra đường lớn, đợi gần mười phút mới vẫy được một cái taxi, “Phiền chú cho cháu tới bến xe bus ở đường Phù Dung.”
Để Thái Dũng tới đón thì quá phiền toái, sau khi hai người thương lượng với nhau liền quyết định mỗi người đi một nửa đường, gặp nhau ở đoạn giữa.

“Bác tài, chú làm ơn nhanh lên một chút được không? Cháu đang có việc rất vội.” Tài xế nhíu mày, dường như hơi không vui, đây là đoạn hạn chế tốc độ và có camera ghi hình, ông ta cũng muốn nhanh lắm chứ, nhưng tình huống thực tế có cho phép đầu?
Quả đúng là đứng nói chuyện nên không biết mỏi eo! Có bản lĩnh thì cô tự lái đi?
Đang định mở miệng nói cho đối phương một bài, nhưng khi ánh mắt nhìn qua gương chiếu hậu, thấy vẻ mặt vừa nôn nóng vừa hoảng loạn của cô gái trẻ thì rốt cuộc lại không đành lòng, phải nuốt hết lời nói vào trong bụng.

Dịu giọng nói: “Cô đừng nôn nóng, tôi sẽ cố gắng.”
“Cảm ơn… cảm ơn chú.”
“Ôi, đừng…”
Khoảng hai mươi phút sau, tài xế giẫm chân phanh, như trút được gánh nặng, “Cuối cùng cũng tới rồi.” Nhiễm Dao đưa cho ông ta một trăm tệ, đẩy cửa ra khỏi xe.
“Chú à, không cần trả lại đâu ạ!”
“Làm thế sao được…”Nói liền nhét trả lại tiền lẻ, sau đó đạp mạnh chân ga, chiếc xe phóng vèo đi.

Lúc này, một chiếc xe quen thuộc đập vào mi mắt.


Trong giây phút hoảng hốt, Nhiễm Dao còn tưởng là Tống Tử Văn tới, nhưng khi tập trung nhìn kỹ, người ngồi trên ghế lái lại là Thái Dũng.

Điều chỉnh tốt cảm xúc xong, cô liền nhét tiền lẻ vào trong túi rồi vẫy tay hướng về phía bên kia.
Thái Dũng cũng nhìn thấy từ xa, không khỏi tăng tốc.
Đúng lúc xe và người còn cách nhau chừng năm trăm mét, một chiếc xe Mercedes-Benz đã dừng ngay trước điểm chờ xe bus, Nghiêm Phóng xuống xe, túm lấy tay Nhiễm Dao rồi trực tiếp nhét người ngồi vào ghế lái phụ.
Sắc mặt Thái Dũng biến đổi, giẫm chân ga càng mạnh hơn, đáng tiếc, động tác của Nghiêm Phóng quá nhanh, quay đầu xe một cách lưu loát, trong nháy mắt đã tạo ra khoảng cách thật xa.

Thái Dũng vội vàng đuổi theo, ý đồ muốn vượt qua để ép xe kia phải dừng lại.

Nghiêm Phóng nhìn qua gương chiếu hậu, một tiếng hừ lạnh bật ra từ miệng: “Không biết tự lượng sức mình!”
Đợi đến khi Nhiễm Dao tỉnh táo lại thì chiếc xe do Thái Dũng điều khiển đã bị bỏ lại một khoảng cách rất xa.

Mà Nghiêm Phóng thì khẽ huýt sáo, bất kỳ lúc nào, ở đâu, bản chất háo thắng của hắn đều sẽ không thay đổi.

Đến một khúc cua gấp, vì không thắt đai an toàn nên người nhiễm Dao nghiêng đi, va thẳng lên cửa xe.
Bịch.
Đau!