Con Dâu Trời Phú

Chương 1418






Dường như chỉ có công việc mới có thể bầu bạn cùng cô.

“Bản thảo sơ bộ của bộ sưu tập mới mùa thu mang đi phối phụ kiện trước đã, cần thêm thì thêm, cần sửa thì sửa, cuối tháng này phải có đủ, sau đó thông báo với bên xưởng lên hàng mẫu.” “Đồ thu?!” Lộ Lộ kinh ngạc hô lên, “Nhanh như vậy sao?” Nhiễm Dao đưa bản thảo cho cô, nhân tiện bưng cốc cà phê, khẽ nhấp một ngụm.

Đau đớn ngập tràn, hiệu quả công việc nâng lên rõ rệt.
“Sớm tốt hơn muộn.”
“Nhưng mà…” Lộ Lộ mím môi, bản vẽ thiết kế không phải là bài tập hội họa, đường nét chỉ là thứ yếu, tinh hoa nằm ở hội tụ ý tưởng sáng tạo của nhà thiết kế.

Bản vẽ thiết kế tốt, có thể nói là ngàn vàng khó kiếm.

Thông thường, nhà thiết kế càng xuất sắc, thì thời gian hoàn thành một bản vẽ thiết kế càng lâu, bởi vì tinh thần của người thợ may nhập vào xương cốt yêu cầu họ buộc phải đã giỏi còn muốn giỏi hơn.
Từ khi tốt nghiệp đại học Lộ Lộ đã làm việc tại March, từ cô trợ lý nhỏ kiêm thư ký lên thành trợ lý nhà thiết kế như ngày hôm nay, cơ hội được tiếp xúc với Nhiễm Dao cũng nhiều hơn người khác, bản thảo lần một hai ba đều qua tay cô, lâu dần cũng dần hiểu được con đường đi của bà chủ này.
Về thiết kế, vĩnh viễn đặt suy nghĩ độc đáo lên thứ nhất.

Về công việc, xưa nay vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ.

Cho nên, tuyệt đối không thể bởi vì đuổi kịp tiến độ mà quyết định sơ sài qua loa bản vẽ thiết kế trang phục mùa thu được.


Còn hôm nay bản vẽ cô đang cầm trên tay chỉ có thể chứng tỏ là Nhiễm Dao đã tăng ca, chắc chắn là còn thức đêm.
“Nhiễm Tổng…” Lộ Lộ muốn nói nhưng rồi lại thôi.

“Còn có vấn đề gì nữa không?” Cô lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Nhiễm Dao buồn cười, “Vậy rốt cuộc là có hay không đây?” “Tôi muốn nói là… phụ nữ đừng làm việc quá liều mạng, ít thức đêm, nghỉ ngơi nhiều, mới có thể vĩnh viễn giữ được tuổi thanh xuân!” Khi nói còn không quên tự giác ngẩng cao đầu ưỡn thẳng ngực, giống như khi họ khẩu hiệu lúc còn học tiểu học.
Trước khi gần đi, còn đặt tay kéo khung cửa, không quên dặn dò: “Ít uống cà phê, uống nhiều nước…”.

Bàn tay cầm cốc cà phê của Nhiễm Dao khựng lại, bỗng nhiên đặt xuống, tự nhiên có cảm giác ấm áp nhàn nhạt, tràn ngập trái tim.
Hình như cũng không còn lạnh như vậy nữa…
Ngày nhận được điện thoại của Sở Kiều, ánh nắng tươi sáng, bầu trời xanh nhạt, gió hè cuộn hơi nóng bốc lên, cái nóng ập tới.
Nhiễm Dao nhớ lại hôn lễ thế kỷ ở Manhattan đó, Sở Kiều cầm hoa tươi đi đến trước mặt cô, nụ cười cũng tươi sáng như ánh sáng mặt trời, chói lọi đẹp mắt.
Anh ta nói…
“Này, tặng cho cô.”
“Cầm lấy đi, cô ngây người gì đó?” Rõ ràng là đã đưa đến trước mặt rồi, không đưa cho cô thì đưa cho không khí à? “Tặng cô thì tặng cô thôi, chẳng lẽ còn cần có lý do?”
“Tôi… nhìn cô thuận mắt không được à? Hơn nữa, một người đàn ông như tôi, cầm bó hoa tươi thế này thì mất mặt lắm, nể tình chúng ta đều là số ít người Hoa Hạ có mặt ở đây, nể mặt chút đi, nhận hoa đi mà.”
“Không nhưng nhị gì cả, bảo cô cầm lấy thì cầm lấy đi.” Cuộc đời nếu cứ như lần đầu gặp gỡ thì sẽ tốt biết bao? Nhưng bỗng nhiên quay đầu lại mới phát hiện ra, trải qua một cuộc bể dâu, nhân gian đã sớm thay đổi rồi.

“Dao Dao..” Giọng Sở Kiều từ đầu bên kia điện thoại truyền tới, khàn khàn mà uể oải.

“Em tưởng rằng, anh sẽ không bao giờ chủ động gọi điện cho em nữa?”
“Chúng ta nói chuyện… có được không?” Nhiễm Dao hít thở sâu, nhếch một nụ cười nhạt, “Được.” Đúng sáu giờ, giọng nói hưng phấn của Lộ Lộ vang vọng khắp văn phòng… “Nhiễm Tổng, người đón cô tan ca đến rồi!”
Ngòi bút Nhiễm Dao ngưng lại.

Cô đứng dậy, gập bản thảo còn đang dang dở, xếp thành một chồng, thu vào trong ngăn kéo, cuối cùng khóa lại.
Xách túi, bước đi.
Khoảng thời gian chờ thang máy, Nhiễm Dao quay sang nhìn cáng của phản quang chỉnh trang lại đầu tóc và quần áo.
Ừ… vẫn còn thiếu một nụ cười nữa?
Không sao, nhếch miệng, cong môi lên, gương mặt cũng theo đó hình thành nên hai đường cong cong.
Hoàn hảo!

Sở Kiêu ngồi trong xe.
Đây không phải là lần đầu tiên anh ta đón Nhiễm Dao tan ca, nhưng lại là lần đầu tiên anh ta chờ đợi với tâm trạng thấp thỏm bất an.
Một giây.

Hai giây.
Thời gian dường như đang dẫm đạp lên trái tim mà nhảy nhót, mỗi nhịp đều khiến trái tim anh ta nôn nóng vô cùng.
Cuối cùng.
Cạch cạch cạch! Tiếng gõ cửa kính xe khiến tâm tư đang bay xa của Sở Kiêu quay trở về với thực tại.

Cách qua lớp cửa kính xe màu trà, nụ cười nhàn nhạt hiện lên2trên đôi môi cô gái khiến anh ta nhất thời thấy hoảng hốt.
Dường như… Họ vẫn như trước đây, cười đùa vui vẻ, ngọt ngào tình tứ.
Cô sẽ gọi anh ta là “A Kiêu” bằng chất giọng mềm mại như kẹo bông.

Anh ta cũng sẽ không bao giờ chán ghét mà khẽ gọi cô “Dao Dao”.
Cạch cạch cạch!
Tiếng gõ cửa một lần nữa truyền tới, kéo dòng suy nghĩ của anh ta quay trở về với thực tại.

Sở Kiêu mở khóa, Nhiễm Dao mở cửa xe ở vị trí ghế lái phụ, khom người ngồi vào trong.5Hỏi anh ta, “Tối nay anh muốn ăn gì?” Hơi ngưng lại giây lát, rồi bổ sung thêm, “Em mời.” Sở Kiêu hơi ngây người.

Sự bình tĩnh của cô, khiến anh ta càng bối rối hơn gấp bội.

Nhưng Nhiễm Dao coi như không nghe thấy gì, chống cằm, rồi bỗng nhiên mở miệng, “Cơm tây? Hay là ăn lẩu?”
“Sao không nói gì?”

“Dao Dao, anh…” “Ăn lẩu nhé, có được không?” Nhiễm Dao cắt ngang lời anh ta.
Sở Kiều lúng túng gật đầu, “… Ừ.” Lái xe đến một cửa hàng thuộc chuỗi cửa hàng lẩu ở trung6tâm thành phố, Nhiễm Dao chọn chỗ cạnh cửa sổ, nhìn ra đài phun nước ở quảng trường.

Ngồi cách họ là một đôi tình nhân đang cười nói, còn đút cho nhau ăn.

Họ gọi nhau thân thiết, khi thì “baby”, khi thì honey”.
Thỉnh thoảng còn bật ra một tiếng “heo con”.
Vô cùng ngọt ngào.

Nhân viên phục vụ bưng nồi lẩu dầu đỏ lên, tạch.
Bếp lửa được châm lên.
“Bầu dục, sách bò, há cảo nhân tôm, viên bò rau thơm…” Nhiễm Dao vừa đánh dấu chọn, vừa đọc lên, toàn bộ đều là những món Sở Kiều5thích ăn.
Đương nhiên cũng không quên của cô… “Lạp xưởng, măng tây, bánh gạo, củ cải, cải thảo… Đã đủ chưa nhỉ?” Đôi mắt hạnh khẽ chớp, nghiêng đầu hỏi anh.
Yết hầu Sở Kiều khẽ trượt, gật đầu.
“Được, vậy chúng tôi gọi trước mấy món đó.” Gập quyển menu lại, đưa cho nhân viên phục vụ, Nhiễm Dao tiện tay rót một cốc trà, đưa cho Sở Kiêu.
“Cảm, cảm ơn em.”