Đoàn Miên Miên và bà Đoàn bị lời hô lên của ông làm cho giật mình.
Hai người nhìn về phía ông với ánh mắt trách móc.
Ông Đoàn bỗng chốc ỉu xìu xuống: “Tôi chỉ muốn… phát biểu cảm tưởng một chút…”
Miên Miên: “Thì ở đây vẫn còn người lớn cơ mà?” Bà Đoàn phụ họa: “Đúng vậy!” “Người lớn thì đã làm sao? Không phải chuyên môn thì có ai chơi nổi chứ?” Miên Miên: “Suyt! Bắt đầu rồi! Nói không chừng tiểu nam thần của con có thể làm được thì sao?” “Xùy!” Ông Đoàn không cho là vậy.
Sau tiếng hô “bắt đầu”, ba đội cùng vén bức màn che lên gần như cùng lúc.
Ê kíp làm chương trình cũng vẫn còn chút tính người, do suy nghĩ tổng hợp trên nhiều phương diện, cho nên đã đơn giản hóa cách chơi chính thức, vốn dĩ có hai mươi ô vuông, bây giờ chỉ còn lại chín ô, trong đó còn có một ô trống.
Các nhân vật lần lượt là Tào Tháo, Trương Phi, Mã Siêu, Hoàng Trung, Quan Vũ, Triệu Vân, và bốn quân lính của Lưu Bị.
A Thận không vội vàng ra tay, quay lại hỏi Ngộ Hạ: “Em làm hay là anh làm?”
“Mình cùng làm đi!”
Sau đó, hai cái đầu nhỏ chụm lại với nhau.
Ngộ Hạ: “Trương Phi sang bên trái, rồi dịch lên trên…” A Thận: “Xong rồi.”
Ngộ Hạ chớp mắt, “Sau đó phải làm thế nào nhỉ?” A Thận: “Em xem thế này, rồi thế này nữa có được không?”
“A ha! Sao em lại không nghĩ ra nhỉ?” Cô bé le lưỡi.
Cậu bé con mỉm cười cưng chiều.
Bên này có bàn bạc trao đổi, bình tĩnh không hoảng hốt, nhưng bên kia lại bắt đầu gãi tai, hoặc là động hết bên này tới bên kia, hoặc là ngáp dài mấy cái liền.
Hàn Sóc chỉ việc gác chéo chân ngồi một bên xem, còn Lâm Thi Thi và Tưởng Phán Phán lại không thể không vón tay áo lên, dùng hết mọi nơ ron thần kinh.
A Thận và Ngộ Hạ chỉ dùng một phút rưỡi, còn ung dung thong thả, chậm rãi từ tốn, không hề vội vàng chút nào.
Cũng may, sau khi được đơn giản hóa trò chơi thì không được coi là khó, Tưởng Phán Phán hoàn thành thứ hai, dùng hết ba phút bốn mươi hai giây.
Lâm Thi Thi nhìn về phía ống kính làm động tác nhún vai bất đắc dĩ, tuyên bố từ bỏ cuộc chơi.
Cuối cùng, Ngộ Hạ được vào ở trong căn nhà kiểu mới có vườn hoa đúng như ước muốn.
Noãn Noãn có chút không vui, tức giận đùng đùng nhéo tai Khốc Phong, mắng cậu bé ngốc nghếch.
Tiểu Thổ Đậu vẫn tốt, nghe nói là trong căn nhà bằng gạch xanh có nuôi một con cừu nhỏ!
“Yes!” Đoàn Miên Miên nắm chặt nắm đấm, sau đó mua máy chân tay, vui vẻ như chính cô giành được hạng nhất.
Ông Đoàn tấm tắc lấy làm lạ: “Giải ra được thật à? Một phút rưỡi… có phải là cố dàn dựng ra như vậy không?” “Còn lâu!” Đoàn Miên Miên lập tức phản bác, “Phải biết rằng, tiểu nam thần của con là nhi đồng thần tài đến từ Học viện Herman, chỉ một trò Hoa Dung Đạo cỏn con sao có thể làm khó được cậu bé chứ?”
“Học viện Herman?!” Ông Đoàn kinh ngạc kêu lên, là học viện Herman mà ông ta biết ư? “Manhattan nước Mỹ, còn có học viện Herman nào nữa à?” “Ồ… vậy thì giỏi quá rồi!” “Hừ hừ! Bây giờ ba đã biết tiểu nam thần của con lợi hại thế nào rồi chứ gì?” Khi nghỉ trưa, A Thận và Ngộ Hạ cùng nằm với nhau.
Chiếc chăn màu hồng đắp trên người hai cô cậu, gối dưới đầu cùng một chiếc gối.
A Thận: “Hạ Hạ, anh vui lắm.”
Ngộ Hạ, “Em biết mà, bởi vì em đang ở cùng anh.”
Nói xong, quay đầu sang nhìn cậu nhóc cười.
A Thận cũng cười, “Anh kể cho em nghe một câu chuyện nhé?” “Ba nói, bây giờ em đã lớn rồi, phải trưởng thành, cho nên không được nghe kể chuyện trước khi ngủ nữa.” “Ừ, không kể chuyện trước khi ngủ.”
“Vậy thì kể chuyện gì cơ?” A Thận nghĩ một lúc, “Em muốn nghe chuyện gì?”
“Chuyện kinh dị.”
… Anh không biết.” Tiểu nam thần hiếm khi để lộ sự quẫn bách như lúc này.
“Chàng vờ cưỡi ngựa đến Đuổi nhau quanh ghế ngồi”
(Hai câu thơ trong bài Trường can hành của Lý Bạch.) “Vậy à..” Ngộ Hạ cũng không thấy thất vọng, bỗng nhiên hai mắt cô bé sáng bừng lên, “Vậy thì anh kể chuyện tình yêu đi!” A1Thận khựng lại, “Chuyện Trà hoa nữ” có được không?” “Phim điện ảnh do mẹ nuôi diễn à?” “No, its The Lady of the Camellias.
Một cuốn tiểu thuyết của Alexandre Dumas con.”
“Dumas con? Vậy ba ông ấy là Dumas cha à?”
Ngộ Hạ gật đầu, “Được ạ,8em muốn nghe bản tiếng Anh.”
Ngô Hạ sinh ra ở Rotterdam, rồi lại lớn lên ở Zurichs.
Bằng sự giáo dục và yêu cầu nghiêm khắc của bản thân, Đàm Hi không hề lơ là dạy tiếng Trung cho cô bé.
Nhưng vì được tiếng Anh được2dùng hằng ngày, cho nên tiếng Anh vẫn thân thiết với Ngộ Hạ hơn.
Về nước hơn một năm, Ngộ Hạ đã rèn luyện được thói quen dùng tiếng Trung trong cuộc sống hàng ngày, nhưng khi đọc sách báo nước ngoài, cô bé vẫn thiên về dùng4bản tiếng Anh hơn.
A Thận biết thói quen này của cô bé nên cho dù Ngộ Hạ có không nhắc đến thì cậu bé cũng sẽ chọn tiếng Anh.
Khi giọng tiếng Anh lưu loát chính tông lặng lẽ vang lên dưới gió nhẹ đầu chiều, cùng với bối cảnh âm nhạc du dương êm ái, trước mặt khán giả hiện lên một bức tranh cuộn tròn năm tháng bình yên.
Đoàn Miên Miên chỉ cảm thấy tim gan như bị hai đứa trẻ trong khung cảnh đó nắm chặt lấy, cảm giác đẹp đẽ bình yên đó khiến cô vô cùng ngưỡng mộ.
Cho đến khi tiếng thở dài của ông Đoàn vang lên mới kéo cô trở về với thực tại.
“Quyên Tử này, tôi còn nhớ, khi còn nhỏ bà cũng ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, tôi thường xuyên chạy đến nhà bà ăn trực, còn cứ đòi phải buộc mấy chỏm tóc cho bà.” Đôi mắt ông Đoàn hiện rõ sự hoài niệm, vài phần cảm khái, vài phần hồi tưởng.
Bà Đoàn nghe vậy, trừng mắt nhìn ông, “Chỏm cái gì mà chỏm? Đó là đuôi tóc! Ông buộc xấu chết đi được ấy.” “Dù có xấu thế nào thì cuối cùng chẳng phải bà vẫn đi theo tôi đấy thôi?” “Nhìn cái bộ dạng đắc ý của ông kìa!”
Đoàn Miên Miên cứ thế nhìn ba mẹ coi cô như không khí mà ngược cẩu như vậy, ngồi ở giữa hai người mà lòng cô nhỏ lệ: Lại nhìn cặp đôi nhí trên tivi, nhất thời bị vạn tiễn xuyên tim!
Chàng và cưỡi ngựa đến, đuổi nhau quanh ghế ngồi.
Cùng ở làng Trường Can, hai bé vô tư lự.
Cảnh tượng câu thơ miêu tả chẳng phải là thế này hay sao?
Hơn một tiếng đồng hồ, Đoàn Miên Miên ngồi trước tivi, vừa xem vừa lướt weibo để ủng hộ cho tiểu nam thần, toàn bộ quá trình đều là khen không ngớt lời.
Cho đến khi đoạn nhạc kết thúc chương trình vang lên, là dấu chấm hoàn mỹ cho chương trình “Hành trình của mẹ và bảo bối” mùa năm nay mà cô vẫn còn có chút chưa phản ứng lại được.
Tiểu nam thần đã theo đuổi suốt ba tháng cứ thể kết thúc hay sao?