Sau khi ống quần bị cắt ra, trên miệng vết thương vẫn còn dính vải, nếu mạnh mẽ kéo ra thì chỉ sợ có khi sẽ kéo rách cả da thịt cũng không chừng.
Đến lúc đó, máu đã ngừng chảy sẽ lại tiếp tục chảy ra, nếu không chờ được cứu hộ thì hậu quả thật không thể nào tưởng tượng nổi…
Nhưng nếu cứ để nguyên như thế này cũng không được, nếu vết thương không được xử lý đúng lúc thì rất có thể sẽ nhiễm trùng, trong điều kiện thiếu thốn nước và thuốc, một khi phát sốt cũng sẽ vô cùng nguy hiểm.
Chu Dịch chỉ có thể dùng nước thấm ướt vải để chúng mềm dần ra.
Nói gì thì nói, ít nhất cũng phải rửa sạch miệng vết thương mới được.
Trong quá trình chờ đợi, hắn đã cởi áo gió ra, trải xuống mặt đất rồi bế con trai đặt lên đó, quấn lại thật chặt.
Có lẽ do chiếc áo vẫn còn mang theo nhiệt độ trên cơ thể nên hai hàng lông mày nhíu chặt của cậu bé cũng dần dần giãn ra.
“Giờ đã chịu uống nước chưa?” Hắn lại đưa nước ấm qua.
Giữa hai người thực ra vẫn có một khoảng cách, nhưng vì tay Chu Dịch dài nên vẫn đủ để vươn tới trước mặt Hàn Sóc.
Hàn Sóc hơi kéo ngón tay, bị ai phát hiện ra rằng mình hoàn toàn chẳng còn một chút sức lực nào.
Chu Dịch thở dài, kéo cái chân bị thương tiến tới, ngừng lại bên cạnh cô, cũng dựa vào vách đất, “Anh đút cho em.”
Hàn Sóc cũng chẳng có làm ra vẻ từ chối làm gì, theo động tác của hắn, chậm rãi hé miệng, rất nhanh, cổ họng khẽ động, nước theo thực quản chảy xuống dạ dày.
Cô đột nhiên phát hiện ra, trước ranh giới sống chết, bất kỳ chuyện gì cũng chẳng còn đáng giá để nhắc lại nữa.
Ân oán tình thù, yêu ghét nhớ mong gì đó… Cô không muốn chết, cũng không muốn con trai gặp phải bất trắc gì.
Có lẽ cô không đáng là một người mẹ, nhưng A Thận mà miếng thịt cắt từ trên người cô xuống, sao cô có thể thờ ơ được cơ chứ?
Ngoài Hàn Sóc ra, sẽ chẳng một ai biết rằng, khi cô nhìn thấy cơ thể nhỏ bé của con trai chảy nhiều máu như thế, nỗi đau chẳng khác nào xuyên thấu qua trái tim cô.
Giống như bị một thanh kiếm sắc nhọn đâm xuyên qua nhưng lại chẳng rút ra ngay mà còn quấy đảo điên cuồng trong đó.
Đau đớn muốn chết! Cô chỉ có thể liều mạng che kín vết thương cho con, hèn mọn cầu xin trời cao đừng để máu chảy nữa… đừng để máu chảy nữa… Nếu có thể, Hàn Sóc thực sự hy vọng người bị thương là mình, cho dù chết cũng không sao! Từ lúc mặt trời ngả về Tây đến khi màn đêm buông xuống, tới tận bây giờ là nửa đêm khuya khoắt.
Hy vọng trong lòng cô lần lượt cháy lên rồi lại lần lượt tắt ngúm.
Không phải không kêu cứu mà là đã gào khản cả cổ họng cũng chẳng thấy ai tới.
Hàn Sóc tuyệt vọng.
Nhưng đúng lúc ấy, dường như cô lại nghe thấy tiếng của Chu Dịch, gió đêm làm cho lạnh lẽo khắp toàn thân nhưng lại không dập tắt được ngọn lửa nóng rực cháy bùng lên trong lòng cô.
Cô gào lên như một kẻ điên, nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy ai tới.
Đúng lúc khi cô chuẩn bị một lần nữa rơi vào tuyệt vọng thì người đàn ông này lại từ trên trời giáng xuống.
Hàn Sóc thấy yên tâm hẳn.
Cô chưa bao giờ cảm kích sự xuất hiện của hắn như lúc này.
“Đủ rồi sao?”
Hàn Sóc gật đầu.
Chu Dịch cầm bình nước ấm nhẹ lắc để ước lượng xem còn khoảng bao nhiêu.
“Có bị thương ở đâu không?” Hắn hỏi.
Hàn Sóc lắc đầu.
“Không nói được nữa sao?” Gật đầu.
Trong mắt Chu Dịch hiện lên vẻ đau lòng, “Tạm thời đừng nói gì cả, anh đi xem con thế nào đã.”
Chân của hắn đã dần lấy lại được cảm giác, cơn đau cũng giảm xuống nhiều, chắc chưa gãy xương, nhưng bị thương ở phần mềm cũng làm đùi hắn đau đến co rút.
Chu Dịch cắn răng, chống vách tường miễn cưỡng đứng thẳng, thử ngoáy cổ chân, sau khi chắc chắn là không bị treo rồi mới đi qua xem con trai.
Sau khi vải được thấm nước liền trở nên rất mềm.
Hắn thử kéo một chút, thấy A Thận không hề có phản ứng kích thích nào thì mới bắt đầu kéo phần đang dính trên miệng vết thương ra.
Trong lúc làm, mỗi lần A Thận có dấu hiệu muốn giãy giụa đều bị hắn đè lại.
Đầu cậu bé chảy đầy mồ hôi, Chu Dịch cũng chẳng thoải mái hơn là bao, thậm chí, tay còn run rẩy.
Đó là con trai ruột của hắn, tuy rằng chưa từng ở chung sớm chiều nhưng loại tình cảm ruột thịt nảy sinh từ huyết mạch vẫn làm cho người làm cha như hắn cảm thấy vô cùng đau lòng.
Sau một lúc lâu mới có thể kéo được toàn bộ phần vải quần ra khỏi miệng vết thương.
May mắn là S không làm bong phần máu đã động và kết vảy ra nên máu tươi không tiếp1tục chảy.
Chu Dịch thở phào, vừa ngước lên đã nhìn ngay vào đôi mắt mê man của con trai.
“Có đau không con?” “… Một chút.” Khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
“Cố chịu đựng.” Nói xong liền bắt đầu rửa8sạch miệng vết thương.
Thân thể nhỏ bé chấn động nhưng không hề phát ra âm thanh nào, sau đó cả người run lên.
“Cố gắng chịu đựng thêm một chút, sắp xong rồi.”
Sau khi rửa sạch miệng vết thương, Chu2Dịch lấy từ trong hộp cứu thương ra thuốc và băng gạc, vừa băng bó vừa hỏi A Thận.
“Có lạnh không?”
“… Không lạnh.”
“Muốn uống nước không?”
“Co.” Hàn Sóc đưa nước ấm ra, Chu Dịch ăn ý nhận lấy, sau4đó đút cho A Thận.
Lo cho con trai xong, Chu Dịch liền ngồi về bên cạnh Hàn Sóc, duỗi tay túm lấy cẳng chân cô.
“Anh làm gì thế?” Được uống nước nên cổ họng cũng dễ chịu hơn, thế nhưng vẫn còn thều thào.
“Đừng nóng.” Người đàn ông không buông tay, thậm chí còn không nhìn lên, “Thử động một chút cổ chân xem nào?”
Hàn Sóc an tĩnh lại, làm theo lời hắn, “A…”
“Đau lắm sao?”
“Ừm.”
“Chỗ này thì sao?” Chu Dịch túm lấy cẳng chân cô, thoáng dùng sức một chút.
“Hơi đau.”
Lại hướng lên trên một chút, lại dùng lực giống như trước đó, Chu Dịch hỏi: “Đây thì sao?” “Không sao.”
“Chỗ này thì sao?” “Không đau.” “Chắc là cổ chân bị thương rồi, tạm thời chưa biết là có gãy xương gì không phải kiểm tra thêm mới biết.”
Chu Dịch tiện tay cầm hai cành cây khô lên, dùng bằng vải còn dư lại buộc chúng vào chân cô để cố định.
“Trước khi cứu hộ tới thì không được động đậy.” “… Ừm.”
Sau đó, cả hai người đều không nói gì nữa.
Sợ nhất là không khí đột nhiên trở nên trầm mặc, khi cơn nguy hiểm đã qua đi, sự xấu hổ bắt đầu lan tràn.
Hàn Sóc liếm cánh môi.
Chu Dịch thoáng nhìn qua, hỏi cô: “Có muốn uống nước nữa không?”
Hàn Sóc lắc đầu.
“… À.” Hắn không thích sự lạnh nhạt của Hàn Sóc, nhưng đây đều là quả đắng do hắn trồng ra, hắn trách ai được bây giờ? “A Thận… sao rồi?” “Đã rửa sạch miệng vết thương, tạm thời không sốt, nếu cứu hộ tới đúng lúc thì hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn.”
“Khi nào cứu hộ sẽ tới?”
“Muộn nhất là sáng mai.”