Con Dâu Trời Phú

Chương 1368






A Thận thấy hơi thất vọng.
“Chú Lục cũng hiểu.” “Ai?” Chu Dịch không nhịn được bèn hỏi lại.

“Lục Chinh, chú Lục, ba của A Lưu.” Chu Dịch: “…” Đúng thật, hắn không dám so sánh với Nhị Gia.

Cậu bé rũ mắt xuống, mất hết hứng thú.

Chu Dịch vắt nát óc, một lúc sau, mới rặn ra được một câu: “Con thích đọc sách gì?” “Đều thích, gần đây đang xem cuốn One Hundred years of Solitude.”1Bình thường cậu đều xem bản tiếng Anh, nên buột miệng thốt ra.

Giờ thì Chu Dịch hiểu rồi: “Trăm năm cô đơn?”
A Dịch gật đầu.

“Ha ha… sách hay.” Tuy hắn cũng chỉ mới xem qua phần mở đầu.


Mắt cậu bé sáng rực lên: “Có phải thật sự có dòng họ Buendia và ngôi làng Macondo không? Chú đi qua châu Mỹ La-tinh chưa? Có phải chỗ đó có rất nhiều truyền thuyết thần thoại không?”
Chu Dịch:8“…”
Con trai khó xử lý quá!
May mà, tiếng hét vọng ra từ trong nhà vệ sinh kịp thời cứu hắn thoát khỏi tình cảnh lúng túng khó xử.

Chu Dịch biến sắc, tiếng hét kia là của Hàn Sóc.

Đứng lên, đi nhanh về nơi phát ra âm thanh.

Cậu bé cũng chạy theo sau.
Không đợi Chu Dịch đẩy cửa thì cửa đã được mở ra từ bên trong, cả người Hàn Sóc ướt nhẹp, chiếc áo voan mỏng2tanh dính chặt vào da, để lộ ra một vòng ngực căng tròn.
Hắn chỉ nhìn một chút rồi dời ánh mắt đi ngay, hỏi cô: “Có chuyện gì vậy?” “… Bể ống nước.”
“Có thùng công cụ không?”
“Làm gì?” “Để anh sửa thử xem, nếu không được thì mời thợ sửa.” Hàn Sóc cũng không dám chậm trễ, bên trong đó, nước vẫn còn phun tố tụng giống như một thác nước nhỏ, “Hình như có, tôi sẽ đi tìm4ngay.” Đợi đến khi Hàn Sóc xách thùng công cụ xám trở lại nhà vệ sinh, nước đã không còn phun nữa.

Chu Dịch cởi trần nửa người trên, để lộ ra tấm lưng rắn chắc.

Khuôn mặt hắn đang đối diện phía ống nước, cúi đầu kiểm tra.

Hàn Sóc khẽ khựng lại, ánh mắt né tránh mất tự nhiên.
Dường như phát giác ra điều gì đó, hắn xoay đầu lại nhìn.

Hàn Sóc liền bình tĩnh trở lại, bước lên trước hai bước, đưa thùng công cụ qua: “Sao không phun nữa rồi?”
Hắn nhận lấy: “Anh đóng van tổng rồi.”
“Bị sao vậy?” “Áp lực nước quá lớn, làm bể van nước, đổi cái mới là được.”
“… Anh làm được chứ?” Hàn Sóc mím môi.

Chu Dịch đang cúi đầu tìm công cụ, bỗng nhiên khựng lại rồi ngước mắt nhìn lên, Hàn Sóc không né tránh kip.
Bốn mắt nhìn nhau, rồi xoay đi rất nhanh.
“Nếu trong thùng công cụ có van dự phòng thì chắc không có vấn đề gì lớn.” Nói xong, tiếp tục cúi đầu làm việc.
“Vậy tôi có thể giúp gì được không?” “Nếu tiện thì có thể cho anh một tấm khăn lông khô không?”
Hàn Sóc vội vàng lấy một tấm khăn lông trắng từ trong chiếc tủ bên cạnh ra đưa cho hắn.
Chu Dịch xòe tay, nói với vẻ hết cách: “Tay bẩn, làm phiền em rồi.” Nói xong, xoay người đối lưng, ý ở đây là muốn Hàn Sóc lau giùm hắn.
Cô do dự ba giây, rồi vứt khăn lên người hắn, “Tự anh làm đi.”
“Này…“.
“Con trai.” Hàn Sóc gọi A Thận đến, “Con lau lưng giúp cho anh ta.”
“Vâng.”
Chu Dịch thấy hơi thất vọng, nhưng vẫn ngồi xổm xuống, để tiện cho cậu bé với tới.

Khăn lông mềm mại chạm vào làn da, có thể ngửi thấy mùi quýt nhàn nhạt, bàn tay be bé, lực chà nhè nhẹ, trong lòng bỗng thấy ấm áp, sự ấm áp đó bỗng chốc lan ra khắp tứ chi.
Người đang chà lưng cho hắn là con trai hắn!
Chu Dịch bỗng dưng cảm thấy hãnh diện.

Là người làm cha, mọi thứ đều xa lạ mới mẻ.

“Lau khô rồi.”

“Cảm ơn.”
Hàn Sóc đứng bên khung cửa, không biết do dưới chân nước đọng nhiều, hay nhà vệ sinh quá lạnh, lồng ngực cô bỗng thấy lạnh lẽo, một cảm xúc chua xót đắng cay quanh quẩn, dai dẳng không tan biến.

Xoay người đi ra ban công, cô nghĩ bản thân cô nên yên tĩnh lại một chút.

Hoặc tìm một nơi để phơi nắng.

Thay van không hề khó, khó ở chỗ là vặn nửa chiếc van bị hỏng còn dính lại trên ống nước xuống.
“A Thận, đưa cờ lê cho ba.”
“Vâng.”
Sau khi Chu Dịch phát hiện cậu bé biết được những thứ này thì sai vặt cậu mà chẳng hề cảm thấy áp lực tí nào.Hai cha con giống như bác sĩ trong phòng phẫu thuật, một bác sĩ mổ chính, một phụ tá.

Phối hợp ăn ý.