Khoan… Sao lại không thấy ai thế này? Ống kính chúc xuống, A Thận còn đang ngái ngủ xuất hiện trong ống kính, một làn mưa comment* lại một lần nữa bắn ra.
(Video của Trung Quốc có thể hiện comment của người xem trên màn hình video.” Có rồi, có rồi.
Là đoạn ở trên trailer.
Tiểu nam thần đáng yêu quá.
Tôi muốn làm áo ngủ của nhóc ấy.
Tôi muốn làm tóc của cậu bé.
Tôi muốn làm gì mắt của bé.
Đóng cửa đóng cửa.
Ha ha ha.
Áo gió nhỏ lên sóng.
Vậy keo xịt tóc rốt cuộc ở đâu ra thế? Nước bọt.
Phi… phụt… Hình ảnh quá đẹp, đáng tiếc là không quay được.
Tổ quay phim được mời vào cửa, màn ảnh quét khắp mọi nơi, quả nhiên không thấy Ảnh Hậu đâu cả.
A Thận đẩy cửa phòng ngủ ra, comment lại một lần nữa nổ tung chảo:
Phòng ngủ của Ảnh Hậu.
Kẻ có tiền thì lúc đi ngủ chẳng cần quan tâm tới đèn.
Ôi vãi! Máy tính! Máy tính!
Dòng máy chơi game đỉnh của đỉnh! Màn hình 24 inch.
Chẳng lẽ chỉ có tôi nhìn thấy giao diện của LOL hay sao?Tôi cũng thấy.
Tôi cũng thấy +1.
Đứa con của những vì sao Soraka, chơi vú em”.
* Vú em: những nhân vật chuyên buff cho đồng đội trong game.
Nghiện Hậu, ha ha ha…
Kế tiếp, một màn khiến người ta phải mở rộng tầm mắt xuất hiện.
Ảnh Hậu không muốn rời giường không quan trọng.
Tiểu nam thần kiên nhẫn và dịu dàng gọi cô ấy dậy cũng không quan trọng.
Quan trọng là vừa nghe thấy mình bị mắng là “tự tìm đường chết” thì Hàn Sóc liền lập tức tức giận mà bật dậy khỏi ổ chăn như cương thi.
Xem ra, cấp bậc của “Nghiện Hậu” cũng không cao lắm đâu.
Đã hiểu.
Tiểu nam thần quá xấu xa, có điều tôi thích.
Chẳng lẽ chỉ có một mình tôi đang liếm gương mặt không trang điểm của Ảnh Hậu hay sao?
Giơ tay!
Tôi cũng đang liếm.
Dùng kem nền rồi nhỉ?
Hãng nào thế?
Kem nền Tiểu Phong Lan, vô cùng mềm mại @&&&&% Quảng cáo có thể cút, mau biến đi.
Bạn quay phim à, tôi rất muốn hỏi bạn có dám quay bàn trang điểm hay không!
Lúc thu thập hành lý, A Thận gọn gàng và Hàn Sóc lộn xộn trở thành hai thái cực trái ngược nhau quá rõ ràng.
Đương nhiên, chuyện này cũng phải nhờ vào yếu tố cắt nối của biên tập nữa.
Nhưng có “sự thật” mới có thể “khuếch trương sự thật”, A Thận lấy sự hấp dẫn mạnh mẽ của bản thân, dưới sự giúp đỡ của “bà mẹ ba tuổi”, lập tức bằng sáng lên, thu hút vô số fan.
Kế tiếp sau đó, bốn tổ còn lại cũng không khác gì nhau, đều là người lớn mở cửa, trẻ con thì vẫn còn đang ngủ.
Càng làm cho A Thận trở nên đặc biệt.
Trên đường ra sân bay, so với sự tương tác ấm áp của mẹ con Lý Sương, sự chăm sóc tỉ mỉ của Gia Hoa với con gái thì hai mẹ con Hàn Sóc và A Thận lại im ắng đến quỷ dị.
Hàn Sóc thì đeo kính râm, một tay chống cằm, vẻ mặt thâm trầm.
A Thận ngon ngoãn ngồi trên ghế cho trẻ con, cũng không nói gì, chỉ thỉnh thoảng quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Cho đến khi đầu của Hàn đại Ảnh Hậu không thể nào chống lại được lực hấp dẫn mà gật xuống một cái, sau đó lại ra vẻ trấn định thay đổi dáng ngồi, mọi người mới hiểu ra.
Phụt ha ha! Hóa ra là đang ngủ à?
Ngủ… Ngủ rồi…
Ngủ rồi…
Đau lòng cho tiểu nam thần một giây.
Một giây không đủ, hai giây.
Sau khi năm tổ khách mời hội hợp, quá trình chờ đợi được lướt qua, sau đó màn hình liền chuyển sang phong cảnh tráng lệ của thành phố núi.
Kim Phật Sơn nhà sàn, bờ sông Gia Lăng, người chèo thuyền, đương nhiên không thể thiếu được nồi lẩu cay.
Tổ sản xuất di chuyển tới khu nghỉ dưỡng ở núi Ca Nhạc, không chỉ đầy đủ mọi loại công trình mà còn rất gần với công viên rừng rậm ở núi Ca Nhạc, còn có cả địa hình Karst tự nhiên nữa.
Quả nhiên là “Du tây đệ nhất phong, sơn thành lục bảo thạch”*.
* Núi số một của Trùng Khánh, viên ngọc lục bảo của thành phố núi.
Vừa lúc phù hợp với chủ đề “du lịch” của chương trình.
Sau màn so đấu, năm tổ khách mời lựa chọn phòng và bắt đầu nghỉ trưa.
“… Sau chương trình quảng cáo, sẽ càng xuất sắc hơn!”
Ôi đệch! Quảng cáo là sao?
Thật sự muốn đập bàn phím.
Tất cả mọi người đều thích tiểu nam thần, chỉ có tôi thích Khốc Phong à?
Tôi nữa!
Giơ tay!
Ngóc đầu! Tưởng Phán Phán và Khốc Phong giao lưu với nhau thật đáng yêu.
Hình như Lý Sương không hài lòng với gian nhà tranh, mặt đen kịt lại rồi, ha ha ha… Hừ! Ai mà không phải tiểu công trúa chứ?
Mộc Đầu và Thơ Thơ giống nhau thật, tính trầm lặng, có điều lại đem đến cho người ta cảm giác rất an toàn.
Quán quân thế vận hội tương lai, hì hì.
Con gái anh Gia nhà tôi siêu đáng yêu.
Từ đây, tôi chính là người phụ nữ của tiểu nam thần, cạc cạc.
Từ đây, tôi chính là con dâu của Nghiện Hậu, he he.
Điện ảnh Thế Kỷ, ngoại trừ văn phòng Tổng tài vẫn còn đang sáng đèn thì quá nửa các tầng bên dưới đều vắng tanh.
“Chị, em phát hiện ra đèn ở tầng đỉnh vẫn còn sáng.” “Tầng của tổng tài?”
“Vâng!”
“Bên trong hay bên ngoài?” Bên trong là chỉ văn phòng Tổng tài, còn bên ngoài là phòng của thư ký.
“Bên trong.” “Ồ… thế thì lạ đấy.” Trừ phi có tình huống đặc biệt, còn bình thường Chu Dịch rất ít khi tăng ca, “Chắc có lẽ có dự án lớn nào chuẩn bị khởi động rồi.”
Đúng lúc này, Chu Dịch gánh vác “dự án lớn” đang ngồi trên ghế ông chủ, trước mặt là notebook, giao diện dừng trên website đồng bộ tiếp sóng chương trình “Hành trình của mẹ và bảo bối” của đài truyền hình thủ đô.
Đệch…
“Quảng cáo?” Đấm lên bàn làm việc một cái, người đàn ông chửi thầm một câu, sau đó đi về phía phòng nghỉ.
Vào WC với tốc độ nhanh nhất, lại thuận tay gọi một phần cơm hộp, sau đó ngồi về trước máy tính, đếm ngược chương trình quảng cáo, yên lặng chờ đợi.
Đột nhiên, điện thoại đổ chuông.
“Alo?”
“Nghe nhanh thể, đang chơi điện thoại đấy à?” Giọng của Tổng Bạch.
“Tam Nhi?” Ánh mắt Chu Dịch hơi khựng lại, hơi nghiêng đầu nhìn màn hình, “Tìm tôi có việc gì à?”