Ngày 1 tháng Năm, ngày Quốc tế Lao động.
Chương trình “Hành trình của mẹ và bảo bối” chính thức được chiếu trên kênh truyền hình thủ đô vào đúng giờ vàng 8 giờ.
Quảng cáo kết thúc, ca khúc chủ đề vang lên.
Đầu tiên là phát ra một đoạn phỏng vấn vào đầu kéo dài hai mươi phút.
Tổ1quay phim tiến hành phỏng vấn đơn độc năm bà mẹ, câu hỏi là: Cô đánh giá về con mình như thế nào? Lý Sương: “Kitty bị tôi và ba nó nuông chiều nên hơi kiêu căng, nhưng lại cực kỳ biết yêu thương, đặc biệt là thích các động vật nhỏ.”
Tưởng Phán Phán: “Con trai tôi ấy à…8ừm… Thích người ta khen nó đẹp trai, đặc biệt tự luyến, còn là một cái vại dấm lớn.
Nguyện vọng lớn nhất của thằng bé là cứu vớt thế giới, ha ha ha…” Một chuỗi tiếng cười ma quái.
Lâm Thơ Thơ: “Mộc Đầu giống tôi, ăn nói vụng về, không biết thể hiện.
Ông bà nội, ông bà2ngoại của thằng bé đều là vận động viên.
Tôi và ba nó cũng đang là vận động viên, chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh gia đình nên ý thức cạnh tranh và háo thắng đều mạnh mẽ hơn những đứa trẻ cùng trang lứa rất nhiều.” Gia Hoa: “Coco từ nhỏ tới lớn đều vô cùng ngoan ngoãn,4rất ít khi khóc lóc ầm ĩ, chờ con bé lớn hơn một chút, tôi sẽ dạy con bé học hát.”
Cuối cùng là Hàn Sóc, tổ biên tập coi như phải rất hao tổn tâm huyết.
“Con trai tôi thông minh, hiểu chuyện, đẹp trai, ừm, thế thôi.” Tổ quay phim hỏi tiếp: “Khuyết điểm thì sao? Có không?”
“Có.” Hàn Sóc đáp vô cùng nghiêm túc, “Quá thông minh, quá hiểu chuyện, quá đẹp trai.” Tổ quay phim:“…” Người xem cả nước: “…” Khu bình luận video trên website đã sắp nổ tung tới nơi rồi, mưa đạn bắn ào ào.
Anh Sóc 666 (6: giỏi)
Tự tin mê muội
Chỉ sợ đây là Ảnh Hậu giả rồi
Con khỉ được phái tới làm trò, hoàn tất giám định.
Còn có thể như thế được nữa sao?
vu su! “Mẹ cuồng con” quá đáng yêu.
Tôi xin trịnh trọng muốn làm con của mẹ, xin hãy ký vào đơn đồng ý đi Có lẽ cách tôi mở mắt ra sai rồi
Tiếp theo, với phương thức tương tự, lại phỏng vấn riêng năm đứa trẻ.
Vấn đề: Cháu cảm thấy mẹ cháu là người thế nào?
Kitty: “Xinh đẹp! Biết trang điểm, biết tết tóc, có quần áo đẹp, à… thích màu hồng phấn nhất giống cháu! Ba cháu gọi mẹ là con heo nhỏ…” Lý Sương ngồi trước tivi không khỏi đỏ mặt tía tai.
Kitty ôm hai má đầy vui vẻ.
Ba Kitty: “Con heo nhỏ, ăn táo nào.”
Lý Sương: “…”
Người thứ hai tiến vào là Khốc Phong, cậu bé con mặc áo khoác màu đen, lúc đi đường còn nhún nhảy nữa.
Cũng câu hỏi như thế, cậu nhóc suy nghĩ, bắt đầu bẻ ngón tay: “Lôi thôi, đãng trí, không biết nấu cơm, chỉ biết cười ngây ngô.” Tưởng Phán Phán đang ngồi xem tivi thấy máu ọc lên cổ họng, lặng lẽ buông miếng khoai lát xuống, lại phải rơi mảnh vụn trên tay.
Cô ta rất lôi thôi sao? Rõ ràng là không có, có nên phạt không? Kế tiếp là Mộc Đầu, nhắc tới Lâm Thơ Thơ, buột miệng thốt ra ba chữ: “Cao! Rất giỏi!”
Tổ quay phim: “Cái gì rất giỏi cơ?”
Mộc Đầu: “5255B.”
Người xem ngơ ngác, sau đó liền có một đoạn phụ đề giải thích nhảy ra: Theo ước định quốc tế, dùng con số Ả Rập cộng với chữ cái tiếng Anh tạo thành tổ hợp động tác nhảy cầu, 1 là về phía trước, 2 là về phía sau, 3 là xoay người, 4 là hướng vào trong, 5 là lộn nhào, 6 là lực tay, B là gập người, ôm đầu gối.
5255B tức là gập người về phía sau, lộn nhào hai vòng rưỡi rồi lại lộn ngược lại hai vòng rưỡi, độ khó cấp ba.
8, là động tác khó khăn cao nhất mà hiện tại vận động viên nhảy cầu có thể thực hiện được.
Nhìn khắp toàn cầu, có không quá mười người có thể làm tốt được, mà Lâm Thơ Thơ lại đứng trong danh sách này, còn thuộc top xuất sắc nữa.
Sau khi A Thận tiến vào, đầu tiên là chào hỏi, sau đó mới ngồi lên ghế.
Tổ quay phim lại bắt đầu từng bước một.
Cậu nhóc cũng nghiêm túc trả lời, “Mẹ rất tốt.” Sau đó, chẳng còn sau đó nữa.
Mẹ như thế nào? Mẹ rất tốt.
Hoàn toàn không có gì để bắt bẻ.
Tổ quay phim muốn dẫn dắt cậu nói nhiều hơn: “Cái tốt” này thể hiện trên những phương diện nào thế?”
“Mọi mặt.”
A Thận sợ bọn họ không hiểu, còn nghiêm túc nhấn mạnh: “Mẹ cháu tốt ở mọi mặt.” Tổ quay phim: Còn có thể vui vẻ nói chuyện phiếm được không đây? Kết quả, A Thận có thêm một biệt danh: Người con quốc dân.
Kết thúc phỏng vấn, màn ảnh chuyển.
Phụ đề: Ngày xuất phát, năm giờ sáng.
Chân trời sáng lên, nắng sớm mờ mờ.
Trên màn hình xuất hiện một cánh cửa, cốc cốc.
Không ai ra mở.
Rầm rầm rầm!
Mở.