Con Dâu Trời Phú

Chương 1342






“Nếu thẩm phán Tống đã bận thì chúng ta tự đi với nhau thôi, đi nào!”
“Tâm Nghiên? Ngấn người gì thế?”
“… A, tới đây ạ!” Cô gái thu hồi ánh mắt đang nhìn theo bóng dáng rời đi của người thanh niên trẻ, có phần lưu luyến không rời.
Mười phút sau, chiếc xe màu đen dùng trước cửa quán bar.

“Anh Tống.” Người phục vụ rũ mắt gật đầu, thái độ cung kính.

“Người đâu rồi?” “Chu Tổng ở trong phòng, để tôi dẫn anh tới đó nhé?”
“Dẫn đường đi.”
“Vâng.”
Khi Tống Bạch vừa đẩy cửa vào, mùi rượu nồng lập tức ập thẳng vào mặt.
Trong căn phòng tối tăm, Chu Dịch nằm dạng cả chân cả tay theo hình chữ X trên ghế sofa, trong tầm tay là một chai rượu đỏ đang đổ nghiêng và cái cốc chân dài.
Tống Bạch đi tới bên cạnh, cởi cúc tay áo ra, sau đó túm lấy cà vạt, tùy tiện ném sang bên cạnh, như thế mới không cảm thấy khó chịu, hơi thở cũng dần thông thuận trở lại.Đứng ở bên cạnh sofa, từ trên cao nhìn xuống kẻ nào đó đã say như bùn nhão, một tiếng cười lạnh bật ra khỏi môi.

Nhấc chân, đá mạnh vào cái đệm mềm.
Chu Dịch không nhúc nhích.
Lại đá.

Vẫn không có phản ứng gì.

Tống Bạch tức đến bật cười, lúc này, lập tức hạ chân xuống người đang nằm trên ghế.

Chu Dịch nhắm chặt mắt nhưng vẫn lăn người tránh đi được.


Tống Bạch đạp hụt, chân đá vào sofa khiến cho bụi không khỏi bay lên.

“Đệch.

Cậu đá thật đấy à?” Con ma men ngồi dậy, hai mắt lim dim, gào lên.

“Không giả chết nữa sao?” Tống Bạch trừng mắt với hắn.

“Giờ tôi đang là người bệnh đấy, cậu không thể thông cảm được một chút nào à?”
“Bệnh ở chỗ nào? Để tôi nhìn xem…”
Dùng tay che ngực, ánh mắt u oán, “ở đây này.”
Tống Bạch ê cả răng.
“Cậu nhìn đi…” Chu Dịch ghé lại, cảm thấy ra dấu vẫn chưa đủ nên lại dùng nắm tay đấm vào đó, “Chính là ở đây này! Con mẹ nó quá đau, y như bị cắt mất một đống thịt ấy.” Tống Bạch cảm thấy vừa buồn cười vừa đau lòng, “Còn chẳng phải do cậu tự làm tự chịu sao? Trách ai hả?” Chu Dịch ngả người ngồi dựa vào sofa, y như bị hút mất linh hồn, cả người héo rũ rượi.

“Đúng thế… Đúng là tôi tự làm tự chịu, đáng đời!” Nói xong liền đưa tay cầm chai rượu lên.

Bị Tống Bạch ngăn lại, “Cậu làm gì thế hả?” “Đưa tôi!” Hai tròng mắt Chu Dịch đỏ bừng.
Hai người giằng co, không ai nhường ai.
Thật lâu sau, Tống Bạch mới thu lại ánh mắt, khẽ thở dài: “Tôi uống cùng cậu.” “Anh em tốt!”
Uống vào trong bụng hai ly xong, Chu Dịch bắt đầu kể khổ: “… Cậu biết không? Cô ấy mang thai mà lại không hề nói cho tôi biết? Con đã năm tuổi rồi mà tôi mới biết được sự tồn tại của thằng bé ấy… Đúng, đúng là lúc trước tôi quá đáng thật, đe dọa cô ấy, ép buộc cô ấy, hiểu lầm cô ấy, còn đánh cô ấy… Nhưng cô ấy cũng quá độc ác…” Ngửa cổ uống ực một hơi, cái cốc chân dài cạn trơ đáy.
Chu Dịch túm lấy tay áo sơ mi của Tổng Bạch, khóc sụt sùi, “Quá độc ác… còn nói vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho tôi… Tam Nhi à, tôi vừa mới có con trai, chẳng lẽ cứ thế vào một cái… chẳng còn gì nữa sao?”
Tống Bạch gật gù: “Có khả năng đấy lắm.“.
Ánh mắt sững sờ, không chớp, giây tiếp theo, tiếng gào khóc còn to hơn, “Tôi không muốn không có con, cũng không muốn không có vợ, làm sao bây giờ đây?”

“Bé bé cái mồm đi! Lỗ tai cũng bị cậu gào cho điếc rồi.”
“Tôi không!”
“Hừm, cậu ấy…” Nhìn vào hai mắt đầy sương mù mông lung của Chu Dịch, Tổng Bạch hít sâu một hơi, “Thôi bỏ đi, tôi không thèm chấp với ma men.”
Hai người ở trong phòng thêm ba tiếng, gọi thêm hai chầu rượu.

Mắt thấy Chu Dịch vẫn còn muốn tiếp tục uống, Tống Bạch thấy vô cùng đau đầu: “Hay là tôi gọi cho cậu hai em gái tới đây tiếp rượu nhé?” “Em gái?” Đáy mắt xuất hiện vẻ mờ mịt, sau một hồi lâu, Chu Dịch mới hiểu ra, uốn lưỡi mắng, “Cút… Thằng nhãi…! Ngoại trừ Hàn Sóc ra, con mẹ nó tôi… không… không cần ai hết!”
“Xì.

Dịch Tử à, có chừng có mực một chút đi.

Làm kẻ si tình chưa đã nghiền, giờ còn muốn làm tình thánh nữa à? Còn không phải ai đó là không được đúng không?”
“Đúng thế! Tôi đây nếu không phải cô ấy thì… không… không được!”
Tống Bạch đờ người, “Cậu nói thật đấy à?”
“Còn… thật hơn vàng… thật đấy.” Nói xong, lẩm bẩm một tiếng rồi ngất luôn.

Tống Bạch nhìn cái đầu đang gối trên cánh tay mình, cảm thấy chẳng biết phải nói gì.

Lúc ra khỏi quán bar thì trời đã tối, đây là thời điểm cuộc sống về đêm trở nên náo nhiệt nhất.
Mở cửa xe ra, nhét người vào, Tống Bạch lấy điện thoại cầm tay ra tìm người lái thuê.

“Ọe…” Người nào đó đang nằm ngay đơ đột nhiên bật dậy, đầu đập vào nóc xe cũng chẳng hề kêu đau, lập tức vọt tới một thân cây bên đường, bắt đầu nôn ọe dữ dội.
Tống Bạch để trán, lại đành phải đi tới cốp xe lấy nước.
Chu Dịch nôn ra, sau đó rời xa bãi nôn tanh hôi với vẻ ghét bỏ.


Vừa nên một trận, lại thêm gió lạnh quấn vào người, hắn lập tức tỉnh táo hơn nhiều.
“Nước, cầm lấy.“.

Chu Dịch nhận lấy, súc miệng rồi mới uống vào, ánh mắt lờ đờ, động tác máy móc,
Tổng Bạch giơ chân đá lên đầu gối hắn, “Cậu bày ra cái vẻ chết rồi này cho ai xem chứ hả?”
“Bỏ đi.” Tống Bạch hít sâu, “Lên xe, tôi đưa cậu về nhà trước đã.”
“Tam Nhi, giúp tôi cái này đi.” Chu Dịch siết chặt chai nước, dựa người vào thân xe, trong đáy mắt xẹt qua sự tối tăm.
Rời khỏi Thủy cung, vừa lúc đến giờ ăn cơm chiều.
Đi dạo chợ đêm xong liền lựa chọn một khách sạn ngay gần đó để nghỉ ngơi.
“Phòng 3126, cảm ơn.”
Hàn Sóc nhận thẻ phòng xong liền dẫn theo con trai đi về phía thang máy.

Mấy cô gái trẻ lập tức chụm lại: “Này, liệu có phải minh tinh gì không nhỉ? Trùm kín mít như thế.”
“Tra tên đăng ký xem nào.”
“… Triệu Thu? Không có minh tinh nào có nghệ danh này mà?”
Tìm được phòng, đặt túi xách xuống, Hàn Sóc vào phòng tắm xả nước, lúc ra thì thấy cậu con trai đang ngồi xổm trên đất chỉnh hành lý.

Ánh đèn ấm áp bao phủ lấy thân mình nho nhỏ, trong nháy mắt, nơi mềm mại nhất đáy lòng người phụ nữ bị đánh trúng.

Hốc mắt hơi nóng lên, sương mù cuồn cuộn.

“Mẹ,“ Cậu bé con đột nhiên quay đầu lại, hỏi cô, “Đêm nay mẹ mặc bộ nào thế ạ?” Tay trái là quần áo ngủ màu hồng nhạt, tay phải là váy lụa màu xanh lam.
“À…” Chớp mắt mấy cái, Hàn Sóc nói rất quyết đoán, “Lam.”
“OK.”
Hai mẹ con tắm xong, sấy khô tóc rồi ra ngoài ghế ở ban công nằm ngắm sao.

Gió đêm nhẹ thổi, không khí mát lạnh.


“Mẹ, mẹ không thích người kia ạ?”
“Người nào?”
“Họ Chu.”
“Tại sao ạ?” Ngoại trừ tò mò ra, cậu bé chẳng có cảm xúc gì khác.

“Bởi vì…” Hàn Sóc tạm dừng trong chớp mắt, “Hắn phạm phải sai lầm.” “Sai lầm không thể tha thứ được ạ?”
Hàn Sóc nhướng mày, xoa gương mặt nhỏ trắng hồng của con trai, “Vậy con có hy vọng mẹ tha thứ cho hắn không?”
Cậu bé lắc đầu.
“Không hy vọng sao?” Tiếp tục lắc đầu.
Hàn Sóc cảm thấy hứng thú: “Vậy rốt cuộc là con hy vọng hay không hy vọng?” “Mẹ nuôi nói, trẻ con có nhiệm vụ của trẻ con, người lớn có việc của người lớn, trong phạm vi thích hợp, duy trì khoảng cách thích hợp, như thể mới có thể cho nhau không gian vừa đủ.

Thế nên, chuyện của mẹ, con không thể phát biểu ý kiến.

Ba nuôi bảo, cái này gọi là tôn trọng.” “Ôi chao! Con cứ mở miệng ra là ba nuôi, mẹ nuôi, miệng thì đầy lý lẽ lớn lao, người làm mẹ như mẹ thấy thật mất mặt quá.” Tuy nói vậy nhưng trong lòng lại khẽ thở phào.
“Mẹ, mẹ có thể hát cho con nghe là tìm lại được mặt mũi rồi.” A Thận đề nghị “Được thôi, muốn nghe bài gì nào?” “Gì cũng được.” “Tiếng phổ thông, tiếng quảng hay là tiếng Anh nào?” “Bạch thoại*.” Cậu thấy hơi nhớ bà ngoại, à… *Bạch thoại: tiếng của các vùng miền khác nhau Ông ngoại rất nóng tính, chỉ có thể miễn cưỡng nhớ một chút mà thôi.

Hàn Sóc gật đầu, hát xong bài “Năm tháng huy hoàng” thì cậu bé cũng đã đi vào giấc mộng say, bế con lên giường, dém chăn, bản thân cô cũng chuẩn bị đi ngủ.
Đột nhiên, điện thoại đổ chuông.
Một dãy số xa lạ.

Nhẹ nhàng bấm nghe, máy vừa chuyển, Hàn Sóc liền nghe thấy một loạt những âm thanh ồn ào truyền vào tại, cô cũng không vội vàng mở miệng nói gì.

“Bạn của cô uống say rồi, có thể tới đón một chút được không?” Giọng nam trầm và chậm rãi.
“Bạn ư?”
“Đúng thế, người đó cho tôi số điện thoại của cô.”