Con Dâu Trời Phú

Chương 134






Kỳ thật, đầu tháng 6 tham gia thi đại học xong, đến giữa tháng 6 là có thể tra kết quả thi ở trêи mạng, kế tiếp là kê khai nguyên vọng.


Thường thì các trường đại học, cao đẳng sẽ triển khai công tác tuyển sinh từ đầu tháng 7, điểm thi môn chuyên ngành của Đàm Hi rất cao nhưng điểm các môn văn hóa lại bình thường, miễn cưỡng có thể trúng tuyển chính quy, thế nên sau ngày 20 tháng 7 là cô đã tra được kết quả trúng tuyển của mình ở trêи mạng rồi.


Có điều thư thông báo trúng tuyển được gửi về Đàm gia, cô mãi vẫn không đi lấy.


Mắt thấy khai giảng tháng 9 đã sắp tới rồi, chỉ còn chưa tới 10 ngày nữa, dù cô không muốn về thì cũng không thể không quay lại đó một chuyến được.


Nếu chỉ là thư trúng tuyển thì cũng chẳng quan trọng lắm, nhưng cô vẫn còn để dụng cụ vẽ tranh, quần áo, còn có các giấy tờ chứng nhận quan trọng khác ở Đàm gia, thế nên không thể không đi.


Bữa tối rất phong phú, tay nghề của иɦũ ɦσα Trương không tệ, vì rất để ý tới khẩu vị của cô nên có hẳn hai món cay, cá chưng tương và sương sáo chua cay.


Sau khi ăn xong, theo thường lệ sẽ có một đĩa trái cây, Đàm Hi ăn hết sạch.


Khi иɦũ ɦσα Trương tới dọn bàn còn cười nói: “Nhìn thon thả như vậy, không ngờ ăn khỏe thế!”
Đàm Hi cười, đúng là cô có thể ăn rất nhiều.


Cũng may, cân nặng cũng không tăng, vẫn cứ yểu điệu, tinh tế trước sau như một.


Thu dọn xong bếp, иɦũ ɦσα Trương chuẩn bị ra về, Đàm Hi định giữ bà lại nghỉ ngơi một lát, rốt cuộc bận bịu cả một ngày, con quay thì cũng quay mỏi rồi ấy chứ.


“Không sao đâu, tôi quen cuộc sống ở nông thôn rồi, không làm gì còn ngứa tay ngứa chân ấy chứ.

Hơn nữa, tôi cũng muốn về sớm một chút để trông thằng cháu nội nhà tôi, chắc chắn nó lại đang bướng bỉnh với mẹ nó đấy…”
Đã nói đến thế rồi thì Đàm Hi cũng chẳng tiện giữ bà ấy ở lại nữa, lúc bà ấy về còn nhét cho thêm một túi táo, lại lấy món gân sò khô lần trước mua trong siêu thị ra trút cho bà ấy nửa túi.


“Cô Đàm, thế này không được đâu…”
“Táo còn cả một hộp lớn, иɦũ ɦσα cứ cầm về dỗ cháu đi ạ.

Gân sò khô cháu cũng chỉ thuận tay mua thôi, định nấu canh hoặc nấu cháo, nhưng mua nhiều quá, để lâu sợ mốc nên иɦũ ɦσα cứ cầm một ít về mà ăn.”

иɦũ ɦσα Trương cảm ơn rối rít, ra tới cửa vẫn còn gật đầu cảm ơn Đàm Hi.


Táo thì không quý, nhưng gân sò khô là thứ tốt, nếu là hàng chất lượng thì nửa túi cũng đã có giá tới cả trăm tệ rồi, con dâu bà rất thích nhưng vẫn chẳng bao giờ dám bỏ tiền ra mua.


Đàm Hi cười và tiễn bà ra tận ngoài cửa.


Thời gian vẫn còn sớm, mặt trời mới chỉ vừa xuống núi mà thôi.


Lúc trước khi còn ở biệt thự trêи núi, ăn cơm xong đều đi ra ngoài vườn đi bộ cho tiêu cơm, nhưng từ sau khi vào ở trong Bồng Lai, cô ngại phải thay quần áo mỗi lần xuống lầu nên càng lười nhác hơn.


Tính toán thời gian, cô rời khỏi Tần gia cũng gần một tuần rồi.


Đối phương không hề có bất kỳ động tĩnh nào, cũng chẳng thèm quan tâm cô đang ở đâu, có bị đói chết hay không, Đàm Hi hừ lạnh, thật đúng là cả một nhà đều máu lạnh vô tình như nhau.


Tần Tấn Huy dối trá, Lục Thảo tàn nhẫn, Tần Thiên Lâm cuồng bạo lực, Tần Thiên Mỹ thì chẳng cần phải nói, một con não tàn đúng nghĩa!
Còn về hai vợ chồng Tần Thiên Kỳ với Sầm Vân Nhi, tạm thời vẫn đang ở trong phạm vi cô có thể tha thứ, về sau thế nào thì khó mà nói trước được.


Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm.


Con người là một sinh vật phức tạp, lúc nào cũng có thể thay đổi được.


Thực ra, với Đàm Hi thì thái độ chẳng quan tâm này của Tần gia càng tốt cho cô thôi, cô càng vui vẻ tiêu dao, tự tại.


Có điều, lần này cô đã thực sự hiểu lầm cả nhà họ Tần đó rồi.


Từ sau khi Đàm Hi trốn nhà ra đi, Tần Thiên Lâm nghe anh trai mình phân tích xong thì luôn rơi vào trạng thái hỗn độn, chẳng chú tâm được vào chuyện gì, cũng chẳng buồn nói chuyện, con người luôn thích vui vẻ náo động lại đột nhiên trở nên trầm mặc, ít nói, quả thực làm cho những người biết hắn cảm thấy sợ hãi.


“Mẹ, gần đây anh con có vẻ không ổn lắm!”

Lục Thảo tức đến nghiến răng: “Từ sau khi con bé kia đi, anh của con liền trở thành người không bình thường như thế đấy.”
“Con bé kia…” Tần Thiên Mỹ kinh hãi, “Ý mẹ là Đàm Hi á?”
“Cũng không biết con yêu tinh đó dùng thủ đoạn gì nữa, tự nó bỏ đi thì cũng thôi đi, còn câu luôn cả linh hồn của đàn ông theo! Đời trước của Tần gia chúng ta nợ nó cái gì hay sao mà ra nông nỗi này chứ? Nhất định phải làm cho cửa nhà không yên mới chịu dừng tay sao?”
“Mẹ, mẹ nói anh con… là vì Đàm Hi sao?!” Giọng Tần Thiên Mỹ cao vút, trong đáy mắt tỏ vẻ không thể tin nổi.


“Con nghĩ kỹ lại mà xem, anh con bắt đầu không ổn từ khi nào hả?”
Tần Thiên Mỹ suy nghĩ, rất nhanh, sắc mặt liền biến đổi, cuối cùng trở thành tái nhợt.


“Không, không thể nào… Sao anh con có thể coi trọng nó được chứ?”
Lục Thảo cười lạnh, “Năm đó, cái con đĩ họ Hề kia đi cũng không thấy Thiên Lâm mất hồn mất vía thế này.

Đàm Hi đúng là có thủ đoạn, sao mẹ lại coi thường nó như thế chứ?”
“Mẹ, có phải mẹ nghĩ xa quá rồi không? Lần trước anh con uống say vẫn còn gọi tên Hề… con đĩ kia mà, sao có thể vì Đàm Hi mà biến thành cái dạng đó được chứ?”
“Con bé ngốc này, con đã quá coi thường tốc độ thay lòng đổi dạ của một người đàn ông, cũng đánh giá sự chung thủy của anh Hai con quá cao rồi.”
“Chẳng lẽ anh ấy thực sự thích… Đàm Hi ư?” Tần Thiên Mỹ nghẹn họng trân trối, đánh chết cô ta cũng không dám tin vào chuyện này!
Tại sao có thể như thế chứ?
Rõ ràng trong lòng anh Hai yêu người con gái khác, cưới Đàm Hi về chỉ để tra tấn thôi cơ mà!
Lúc trước còn đánh Đàm Hi tới mức phải nhập viện, lúc cô ta chạy vào phòng ngủ thì vẫn còn thấy dưới đất đầy máu tươi và mảnh kính vỡ.


“Có phải thích không thì giờ mẹ cũng chưa chắc được, nhưng có một điều tuyệt đối không sai, đó là anh hai con chắc chắn đã động lòng rồi.”
“Vậy giờ chúng ta phải làm sao đây? Vất vả lắm mới đuổi nó đi được, chẳng lẽ còn phải tìm nó về sao?”
Lục Thảo nhớ tới việc này liền tức tối, trừng mắt hung dữ với con gái: “Đều tại con làm chuyện ngu xuẩn hết! Đặt một cái bẫy vô số sơ hở chờ người ta nhảy vào, giờ thì tốt rồi, không đánh chết được con rắn còn bị nó cắn một cái!”
“Con cũng không ngờ…”
“Không ngờ?! Con thì có bao giờ ngờ được cái gì cơ chứ?! Con nghĩ đàn ông Tần gia là đồ ngốc nên không nhìn thấy tâm địa gian xảo của con à?”
“Mẹ, ba đã dạy dỗ con rồi, xin mẹ đừng nói nữa có được không ạ…” Mẹ thì nghĩ mình cao minh lắm chắc? Chẳng phải cũng bị nhìn thấu, chỉ là ba với anh không tỏ rõ cho mẹ thấy mà thôi!
Lục Thảo thở dài một hơi, bình tĩnh trở lại.


Thôi vậy, vốn đứa con gái được bà ta dạy dỗ này đã chẳng nên cơm cháo gì rồi.


“Chờ xem thôi, sớm muộn gì ba và anh con cũng đón nó về…”
“Không được! Sao có thể để nó về nhà được chứ?”
“Nếu con không vui thì gào với mẹ ở đây có ý nghĩa gì hả? Tìm ba con mà nói đi!”
“Con… không dám.”

Lục Thảo giậm chân, chỉ hận rèn sắt không thành thép.


“Lúc Đàm Hi đi, nó nói gì con cũng nghe rõ rồi đấy, nó sẽ không dễ dàng bỏ qua việc này đâu, nó luôn mồm lên án người của Tần gia khắt khe như thế nào, xa lánh nó như thế nào, hơn nữa giờ con còn để nó tóm được nhược điểm, chẳng lẽ còn không nhân cơ hội đó mà phát tác đòi công bằng?”
Lục Thảo cũng đã xâu chuỗi hết các sự tình, sau khi suy nghĩ cặn kẽ mới dẫn tới được kết luận suy đoán này, tức tới mức ruột gan cồn cào!
Không giải thích ngay mà im lặng chờ Thiên Mỹ làm mọi chuyện ồn ào lên rồi nó mới than thở khóc lóc kêu oan uổng, lại chỉ ra những điểm đáng ngờ một cách rành mạch, có trật tự, cuối cùng hoàn toàn bùng nổ và dẫn tới tiết mục rời nhà trốn đi.


Ầm ĩ như thế, Tần gia trở thành bên đuối lý, nó lại nói thêm mấy câu tàn nhẫn, bày tỏ thái độ là có thể nắm chặt quyền chủ động khống chế rồi.


Lục Thảo thông minh một đời, tâm cơ thủ đoạn không dưới cơ người khác, không ngờ lại ăn mệt bởi chính đứa con dâu thứ hai mà mình luôn khinh thường.


Mấy ngày nay, Tần Tấn Huy lúc nào cũng tỏ thái độ không vừa lòng với bà ta, luôn phê bình bà ta công khai lẫn âm thầm.


“Mẹ, mẹ mau nghĩ cách gì đi! Con không muốn thua cái con đĩ Đàm Hi đó đâu!”
“Mẹ còn có cách nào chứ hả? Nhà này vẫn luôn do ba con làm chủ.”
Trong đôi mắt của Tần Thiên Mỹ có ánh sáng lóe lên, tuy rằng cô ta không thông minh nhưng cũng chưa ngu tới mức hết thuốc chữa.


Rõ ràng mẹ cô ta nói vậy là muốn xúi giục cô ta tới cầu xin trước mặt ba mình, thành công thì Đàm Hi sẽ hoàn toàn biến mất ở Tần gia, mà không thành công thì cũng chỉ có cô ta bị ăn mắng mà thôi!
Nghĩ như thế, trong lòng Tần Thiên Mỹ thấy cực kỳ hụt hẫng.


Lúc trước chính là bà ấy nghĩ ra cái cách này, giờ hỏng chuyện lại bắt cô ta gánh, đây là chuyện mà mẹ ruột sẽ làm với con gái của mình sao?
Đúng là, bản thân nếu đã có tính ích kỷ thì khi đối xử với người khác cũng sẽ ích kỷ.


Quả thực, Lục Thảo muốn cô ta tới nói mấy câu nhõng nhẽo với Tần Tấn Huy, không mong có thể hoàn toàn đuổi được Đàm Hi ra khỏi Tần gia, nhưng tốt xấu cũng có thể khiến ông ta thương xót hai mẹ con bà ta, tránh phải đi ăn nói khép nép, cầu xin con bé Đàm Hi đó trở về nhà.


Mà nói gì thì nói, ông ta vẫn luôn yêu thương đứa con gái này, cho dù có mắng vài câu nhưng trong tâm lý vẫn nhất bên trọng, nhất bên khinh, từ đó, bà ta liền có thể đạt được mục đích của mình.


Đáng tiếc, Tần Thiên Mỹ không hề nhìn thấy sự khổ tâm của Lục Thảo, không chỉ thế, còn sinh ra khoảng cách với mẹ của mình.


“Con gặp ba con nhõng nhẽo mấy câu, xin ông ấy…”
“Mẹ! Mẹ làm thế chẳng phải là đẩy con đi tìm chửi à?” Nói xong, chạy ra khỏi phòng mà không thèm quay đầu nhìn một cái, cửa phòng bị cô ta đóng mạnh tới mức phát ra một tiếng vang rền chói tai.


Lục Thảo đứng im tại chỗ, tức hộc máu.


Sao bà ta có thể nuôi dạy một đứa con gái ngu như lợn thế này chứ?
Quả nhiên, lúc ăn cơm chiều, Tần Tấn Huy liền nói tới chuyện đi đón Đàm Hi về nhà…

“… Vợ của thằng Hai đã đi nhiều ngày như thế rồi, có lẽ cũng đã bớt giận, có phải nên tìm thời gian đi đón người về không? Suy cho cùng, con bé vẫn là vợ của Thiên Lâm, người trong nhà đánh nhau, truyền ra thì còn ra cái thể thống gì chứ hả?”
Lục Thảo và Tần Thiên Mỹ im phăng phắc, động tác nhai nuốt cũng không còn trôi chảy như cũ nữa.


Tần Thiên Kỳ thì không có phản ứng gì vì đã dự kiến được rồi.


Sau một lúc lâu, Tần Thiên Lâm mới hiểu ra ba mình vừa nói cái gì, hai mắt lập tức sáng lên, buồn bực suốt mấy ngày qua cũng thay đổi.


“Vâng, để ngày mai con… không, ăn cơm xong con sẽ chạy đi đón cô ấy ngay!”
“Ba, con nghĩ lần này em dâu tức giận không nhỏ đâu, chỉ sợ là sẽ không quay về.” Sầm Vân Nhi rũ mắt, khẽ khàng lên tiếng, có vẻ hơi áy náy.


Nghiêm khắc mà nói thì việc này cũng không phả không liên quan tới cô ta, tuy rằng cô ta không tham dự vào hành động của mẹ chồng và em chồng nhưng quả thực đôi khuyên tai đính ruby kia là do cô ta tự làm mất.


So với bị trách móc thì thà cứ thẳng thắn thừa nhận cho xong.


“Hay là để con đi với Thiên Lâm, xin lỗi em ấy đàng hoàng.”
Quả nhiên, Tần Tấn Huy liền tỏ vẻ vừa lòng, “Vợ của thằng Cả quả thực là hiểu chuyện.”
Sầm Vân Nhi cười đến xinh đẹp.


“Nếu đã thế thì Thiên Mỹ và mẹ các con cũng đi cùng luôn đi.”
“Ba! Con không muốn…”
Rầm—
Một bàn tay vỗ mạnh xuống bàn, mặt già âm trầm.


“Có bản lĩnh gây họa thì phải có dũng cảm gánh vác.

Dù con có không muốn đi thì cũng phải đi! Đó là chị dâu Hai của con.”
“Còn lâu ấy! Đàm Hi không phải chị dâu Hai của con! Anh còn còn chẳng thèm để ý tới nó.

Chị dâu Hai ư? Cô ta xứng sao?”
“Câm miệng!”
Lần này, người lên tiếng không phải Tần Tấn Huy mà là Tần Thiên Lâm.


Người đàn ông trợn trừng mắt tức giận, bạo ngược cuồn cuộn trong đáy mắt, “Chuyện của anh không tới lượt em chõ mõm vào! Nếu anh đã cưới Đàm Hi vào cửa thì đã đáng để em phải gọi một tiếng chị dâu rồi!”
“Anh Hai, anh…” Mặt Tần Thiên Mỹ trắng bệch, mấp máy môi, không tin nổi.