A!
Ai đó hít một ngụm khí lạnh, từng đợt từng đợt, liên tiếp nối lên. “Fuck! Thế là cởi rồi đấy à?”
“Hai mươi chín phút không bảy giây, he he…”
“Đây là bộ phim cấp 3 có hương vị khác người nhất mà tôi từng được xem, mới đó mà đã cởi hết rồi, thế này thì liệu sau này có càng ghê gớm hơn nữa không nhỉ?”
“Dáng người cô gái này đẹp thật đấy, da trắng như vắt ra được cả sữa, lỗ chân lông nhỏ, ʍôиɠ vừa cong lại vừa thẳng, eo cũng thon, thật khiến người khác chỉ muốn bóp một cái.” “Tốt nhất là làm một ván roi ngựa đi, đạo cụ có ngay tại chỗ rồi.”
“He he…” Phòng chiếu phim yên tĩnh bỗng nhiên sôi sục, cùng với đó là tiếng bàn tán, tiếng cười tà ɖâʍ vang lên. Chu Dịch bỗng siết chặt nắm đấm, hai mắt tựa như muốn phun ra lửa.
Cô ta thế mà lại dám quay những thứ này?!
Hàn – Sóc!
“ắt xì!” Đẩy vành mũ, Hàn Sóc tháo khẩu trang ra để thoáng khí đôi chút, “Ai nhớ tớ vậy nhỉ?”
Đàm Hi: “Cũng có lẽ là đang chửi mắng cậu.”
“Chậc, cái đồ mồm quạ đen” Cô đoán, chắc chắn là cậu nhóc nhà cô nhớ mommy rồi. “A Sóc, tấm lưng trần đó… có phải là của cậu thật không?” Nhiễm Dao chớp mắt, vẻ mặt tò mò.
“Cậu đoán xem!” Khẽ nhướng mày, dường như cô không hề ngại ngùng về vấn đề này.
“Ưm… không biết. Khi quay phim không phải là vẫn hay có người đóng thế quay mấy cảnh khỏa thân gì đó sao, vậy có phải là…”
“Không phải.” Hàn Sóc lắc đầu, “Khi cậu đến Manhattan thăm tớ có thấy tớ dùng diễn viên đóng thể không?”
Đó cũng là cảnh vào bồn tắm, nhưng lúc đó Hàn Sóc trông hơi khác với Hàn Sóc ở trong phim vừa nãy, một người tóc vàng lọn nhỏ, một người tóc dài cuộn sóng, một người e thẹn xấu hổ, một người nóng bỏng như lửa.
“Cứ chờ xem đi, phía sau còn có một cảnh cũng gần như thế nữa, nhưng hoàn cảnh và cách trang điểm sẽ khác.”
“..).” Nhiễm Dao lúng túng gật đầu, chẳng lẽ còn lộ thêm một lần nữa hay sao?
Camelia tắm được một nửa, Cemosse bỗng nhiên vén tấm màn che xông vào, trong mắt là ɖu͙ƈ vọng đỏ ngầu, hơi thở dồn dập, khó lòng khống chế.
“Á… Sao… sao anh lại vào đây?! Đi ra!”
“Tiểu Sơn Trà, anh thực sự thích em, anh có thể thề với Thượng đế, lần đầu tiên khi gặp em, anh đã không thể dứt ra khỏi biển tình yêu với em rồi. Cầu xin em, cho anh đi có được không? Anh yêu em…” Miệng người đàn ông không ngừng thốt ra những lời nói ngon ngọt, cuối cùng đã làm rung động được cô gái trẻ trung đơn thuần.
Đêm đó, màn chiếu chập chờn, đến tận bình minh mới ngơi nghỉ.
Quá trình đó được biểu đạt bằng khoảng mười ống kính, có ánh nến thiêu đốt, chân giường rung lắc, quần áo và những vật dụng trêи người trải đầy dưới đất. “Đệch! Đến cả ông cũng có phản ứng rồi này…” Sau đó là một tràng âm thanh huyên náo. Chu Dịch bỗng nghiêng đầu sang nhìn, mắt lạnh sắc bén như dao. Động tác trong tay người đàn ông đó ngưng lại, sau đó không cốt cách mà sợ hãi…
“Anh, nhìn cái gì?!” Vội vàng kéo khóa quần lên, móc một tờ giấy ăn trong túi quần ra, lau tay. Chu Dịch hận đến nghiến răng nghiến lợi, bờ môi mỏng thốt ra hai chữ…
“Hạ lưu!”
“Xày! Còn nói tôi? Xem lại người anh em của anh đi!” Nói xong, hất mắt liếc nhìn chỗ nào đó đang ngước lên,
mang theo sự coi thường và châm chọc. Chu Dịch cố nén nỗi xấu hổ, thay đổi tư thế ngồi khác, lấy tay che đi. Amy vừa sợ hãi lại vừa ngạc nhiên, lúc nãy nhìn liếc qua, Chu Tổng thế mà lại…
Bỗng chợt cô ta không cho là đúng khẽ cười. Đàn ông mà, phản ứng rất bình thường, nếu như thờ ơ không có phản ứng gì thì mới thực sự là có vấn đề. Xem ra, Chu Tổng không phải một tên gay, không giống lời đồn trong công ty.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, trong lúc đó tình cảm của hai người càng ngày càng mặn nồng, còn có mấy cảnh quay triền miên bên nhau trong bụi hoa sơn trà nữa.
Đến ngày Cemosse phải quay trở về huyện thành. Trước khi đi anh ta hứa chắc chắn sẽ sai người đến đón1Camelia, và giành tặng cho cô một hôn lễ hoành tráng.
Anh ta muốn lấy người phụ nữ này, người đàn ông vô cùng chắc chắn. Rất nhanh sau đó, Cemosse sai một đội quân, tổng cộng bảy người, còn về một tấm bản đồ đánh dấu vị trí chi tiết.
Nhưng sau khi đám binh sĩ8quay trở về lại nói với anh ta rằng họ không tìm được nơi trêи bản đồ, cũng không có cô gái nào tên là Camelia cả.
Cemosse lại sai đoàn người thứ hai đi tìm, nhưng vẫn công cốc quay về, thậm chí họ còn không tìm được cả mảnh đất ngập tràn hoa sơn2trà kia. “Các cậu có đi tìm theo tấm bản đồ tôi sẽ không?” “Tướng quân, chúng tôi đi theo tuyến đường ngài bảo, không hề sai lệch chút nào.” “Chính tại nơi này, chính là ở đây…” Cemosse chỉ vào vị trí trêи bản đồ được anh ta khoanh bằng bút đỏ, Camelia của4anh ta đang ở đây! “Xin lỗi, thưa tướng quân, khi chúng tôi đến nơi này thì chỉ nhìn thấy một mảnh đất hoang sơ tiêu điều.” “Không… Không thể thể được!? Ở đó rõ ràng là có một rừng hoa sơn trà rộng lớn…” Câu chuyện diễn biến đến đây, một bầu không khí quỷ dị bao trùm khắp phòng chiếu.