Tiểu Công Trúa: “Hi, Sở Bá Vương Kiêu Kỵ Doanh.”
Xiao: [buồn ngủ
Xiao: Tôi không ngại nếu có gọi tôi một câu anh Kiêu đầu. [nhe răng]
Tiểu Công Trúa: [hừ]
Tiểu Công Trúa: Sao anh lại biết wechat của tôi thế?
Xiao: Sơn nhận tất có diệu kế.
Tiểu Công Trúa: [khinh bỉ]
Xiao: [hình ảnh]
Tiểu Công Trúa: Anh vừa gửi cái gì thế?
Xiao: Tự mở ra xem đi.
Nhiễm Dao chụp lại màn hình rồi gửi lại cho anh ta.
Tiểu Công Trúa: Không load được, cứ quay vòng mãi.
Xiao: Thế để tôi1gửi lại phát nữa.
Xiao: [hình ảnh]
Lần này loading rất nhanh, là ảnh chụp chung của hai người đứng hôn tham dự lễ cưới kia.
Nhiễm Dao click mở, giữ nhấp hình ảnh, lưu về máy.
Cùng lúc đó, Sở Kiều đang lục xem vòng bạn bè của “Tiểu Công Trúa”, đại bộ phận là liên quan tới một văn phòng thời trang có tên mà March, còn lại hầu hết đều có liên quan tới đồ ngọt, các chương trình giảm giá ưu đãi, đề cử, cộng thêm đủ8loại quảng cáo, không có nhiều ảnh tự chụp.
Bài đăng gần nhất là một loạt chín bức ảnh, ba ly rượu cocktail với ba màu khác nhau, một nam một nữ đánh mắt đưa tình, cuối cùng còn chụp một giờ giấy nhỏ ở trêи đường, hiệu quả làm mờ rất không tệ, cũng rất có ý cảnh nữa.
Sở Kiều click mở ảnh tự chụp của ba người, phóng to, kéo mặt Nhiễm Dao ra giữa màn hình, tuy rằng hình ảnh hơi mờ nhưng hoàn toàn2không làm ảnh hưởng gì tới vẻ ngoan ngoãn, đáng yêu của tiểu tiên nữ của anh ta.
Ôi ôi ôi…
Càng nhìn lại càng thích, biết làm “sao” bây giờ?
Trái tim xử nam của một con gà trống choai nào đó không khỏi đập bình bịch!
Nhiễm Dao cũng đang kéo xem vòng bạn bè của Sở Kiều, đủ mọi ảnh selfie ảo lòi ra, có khoảnh khắc lên rổ ở sân bóng rổ, có tàn ảnh để lại của ván trượt, thậm chí là dáng vẻ đi đường4kéo theo làn gió… thanh xuân vô hạn, thẳng thắn vô địch.
“Làm màu.”
Xiao: Tiểu tiên nữ, ngày mai rảnh không?
Tiểu Công Trúa: Sao?
Xiao: Tôi mời cô ăn cơm.
Tiểu Công Trúa: Lý do? [khó hiểu]
Xiao: Chó độc thân không có ai ở bến, đành phải tìm bạn bè thôi! Giờ hai chúng ta cũng có thể coi như bạn bè rồi đúng không?”
Tiểu Công Trúa: Có… ư?
Xiao: Này này! Tốt xấu gì Hậu Nghệ ca ca cũng từng cứu cô đấy, đừng vong ân phụ nghĩa như thế được không hả?
Xiao: [cố không thể như thế này được đâu
Phụt…
Nhiễm Dao không nhịn được bật cười thành tiếng, nhìn cái icon trẻ con trêи màn hình thì trong đầu không khỏi hiện lên gương mặt trắng nõn tuấn tú xán lạn như ánh mặt trời của đối phương.
Cô nghĩ, không biết nếu Sở Bá Vương thay đổi phong cách, chuyển sang biết làm nũng, tỏ vẻ ngây thơ như trẻ con thì sẽ ra cái dạng gì nhỉ?
Ặc.
Cả người run lên, nổi đầy da gà, đành phải dừng tưởng tượng.
Tiểu Công Trúa: Cũng được thối, báo cho tôi thời gian, địa điểm là được.
Sở Kiều đang đi qua đi lại, trong lòng tràn ngập sự giày vò.
Đồng ý rồi ư?
Hay không đồng ý
Liệu cô ấy có cho rằng anh ta là lãng tử háo sắc không đây?
Hoặc là cao thủ tán gái chẳng hạn?
Lỡ như bị kéo vào danh sách chặn…
Ôi ôi!
Tim gan cồn cào.
Đột nhiên, tiếng báo tin nhắn wechat vang lên, nhảy vọt tới bên giường, cầm điện thoại lên, mở khóa, tin nhắn đập vào mắt.
Giầy tiếp theo, trong căn nhà của Sở gia phát ra những tiếng gào rú vui sướиɠ như điên.
“A Kiêu, mày ngứa da rồi đúng không?” Chị Cả Sở quát lên, cả thế giới lập tức chìm vào yên tĩnh.
Sau đó, oe oe oe…
Tiếng một em bé khóc vang lên.
“Chị! Chị đừng để ý thằng ranh ấy làm gì, Nguyệt Nguyệt lại khóc rồi…”
Ngày hôm sau, ánh mặt trời xán lạn, trời xanh mây trắng.