Đàm Hi, “Chú dì cũng rất vui khi được làm quen với cháu.”
Lục Chinh gật đầu, cười nhẹ cố gắng để lộ ra thiện ý và vẻ hiền từ của mình.
Nghiêm mập mạp1đứng thẳng, thẹn thùng liếc nhìn hai người một cái, cuối cùng ánh mắt dừng lại trêи người Đàm Hi…
“Di à, cháu có thể kết bạn với Lục Xuyến Lưu không ạ?”
Đàm Hi8nghĩ một chút, nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh của con trai, mỉm cười, “Dù không phản đối, nhưng bản thân bạn ấy phải đồng ý nữa mới được.”
Nghiệm Mân Vũ gật đầu,2“Cháu đang nỗ lực hoàn thành mô hình, nếu thành công, A Lưu chính là bạn tốt của cháu.”
Lời này…
Nghe cứ như thể là: “Nếu anh làm được cái này cái kia thì4em nhất định phải làm bạn gái của anh vậy.”
Đàm hi không khỏi cảm thấy xấu hổ cho trí tưởng tượng phong phú của bản thân.
Bên kia, Nghiệm Mân Vũ đang nói lời chào tạm biệt với Lục Chinh, “Thế nhé chủ dì, cháu đi trước đây, tạm biệt ạ!”
Đàm Hi vẫy tay, “Tạm biệt…”
Sau khi thấy Nghiêm mập mạp leo lên một chiếc xe Audi rồi, cô mới thu tầm mắt lại.
A Lưu, “Mẹ, lên xe thôi.”
Đàm Hi kéo cửa xe ra, ngồi vào, “Con trai, bạn học của con đáng yêu ra phết đấy.”
“Vâng.”
“Người ta muốn làm bạn với con đấy!”
“Vâng.”
“Tại sao con lại không đồng ý thế?”
“Trước giờ con không thèm làm anh em với mấy kẻ ngốc.”
“So?”
“Nếu cậu ta có thể hoàn thành khảo nghiệm thì tính tiếp.”
Khi con trai quá có chủ kiến thì người làm mẹ quả thực khó mà tìm được chỗ đứng của mình, ví dụ như Đàm Hi lúc này.
“Cục cưng ngoan…”
Cả người A Lưu tê rần, ném cho mẹ mình một ánh mắt quỷ dị, vẻ mặt vừa méo mó vừa phức tạp: Mẹ vừa… gọi cậu đấy à?
Ánh mắt Đàm Hi lộ ra vẻ u oán: “Nếu con có thể đáng yêu một chút thì tốt rồi.”
“Ví dụ như?”
“Làm nũng, tỏ vẻ đáng yêu, mong được vuốt ve, có thể moah moah bất kỳ lúc nào.”
Cả người cậu bé con chấn động đến mức da gà nổi đầy người.
“Haizz…” Đàm Hi cảm khái, “Con lớn không nghe lời mẹ nữa, đau lòng quá.”
A Lưu: “…”
Lục Chinh: “…”
Về đến nhà, vừa lúc vào bữa cơm chiều.
Bà cụ Lục và dì Hà bắt tay làm đầy một bàn đồ ăn. Ông cụ Lục và bác Từ ngồi chơi cờ tướng ngoài phòng khách.
“A Chinh và Hi Hi về rồi, còn ngồi đó làm gì thế hả? Mau vào bàn ăn cơm thôi!”
Lục Giác Dân đang tự hỏi phải làm gì để đánh vỡ thế cờ bế tắc, nghe bà cụ Lục gọi thì ý nghĩ từ rõ ràng dần trở nên rối loạn, không khỏi cau mày, bực bội không thôi.
“Ăn cơm, ăn cơm, tạm thời đừng có động vào, ăn xong đánh tiếp.”
A Lưu đứng bên cạnh nhìn thoáng qua, cờ này không giống với cờ vậy mà cậu nhóc đã được học, nhưng dường như cũng có vẻ rất thú vị.
Người một nhà xúm lại, âm thanh bát đũa va chạm vào nhau cùng những lời hỏi han việc trong nhà, không khí dần trở nên náo nhiệt.
Sau khi ăn xong, Đàm Hi và Lục Chinh chịu trách nhiệm rửa bát.
Đang làm thì nghe thấy bên ngoài phòng khách nổi lên âm thanh cãi cọ, Đàm Hi dừng động tác, hơi đẩy Lục Chinh: “Anh đi xem bên ngoài có chuyện gì thế?”
Lục Chinh đi ra ngoài, thì ra là bàn cờ bị sai.
Lục Giác Dân không cẩn thận chạm vào làm lệch ba quân cờ, là một tượng, một mã, một tốt.
Bởi vì tốt đã sang sông rồi, trước đó đã chiếm cứ vị trí rất quan trọng nên lúc xếp lại bàn cờ, cả bác Từ và Lục Giác Dân đều không có ý kiến gì, vì đã nhớ quá rõ ràng rồi.
Nhưng lại tranh cãi ở vị trí của quần tượng và quân mã.
Ông cụ Lục: “Tôi nhớ rõ ràng là quân tượng đặt ở đây, sao có thể chạy sang vị trí đối diện được chứ?”
Bác Từ xua tay: “Không phải, không phải, lúc trước quấn mã đứng ở vị trí này mà, tượng ở bên này… Cũng không phải, nếu ở đây có tượng thì đã sớm chiếu tướng rồi…”
Hai người không ai dám chắc chắn nhưng lại quá tích cực, càng nói càng kϊƈɦ động, giọng cũng theo đó cao dần lên, nghe cứ như cãi nhau vậy.
Lục Chinh không khỏi bất đắc dĩ, đưa mắt nhìn bà cụ Lục.