“Đừng có nghĩ người đàn ông nào cũng giống như Trương Tổng, Lục Chinh nhà tôi không như vậy. So với dăm ba cầu của người ngoài thì anh ấy càng tin người kề bên gối mình hơn. Đây là phân rõ thân sơ, chắc cô Trương hiểu được điều này chứ?”
“Đàm Hi, cô đừng có mạnh miệng!”
“Nếu không tin thì cô cứ gọi điện cho Lục Chinh đi, xem rốt cuộc anh ấy tin tôi hay là tin cô” Đàm Hi không hề sợ hãi, kiêu ngạo đến cực điểm.
Cô Trương siết chặt điện thoại di động, sắc mặt tái mét. Nếu như Đàm Hi đang giả bộ thì cô ta buộc phải thừa nhận rằng diễn xuất của người phụ nữ này không phải dạng vừa, bởi vì cho đến giờ phút này cô ta vẫn chưa hề được nghe ra bất cứ sự vụng về nào lộ ra từ phía đối phương.
“Được! Tôi sẽ hỏi xem Lục Chinh có biết người phụ nữ của anh ta là một con rắn độc hay không?”
“Xin cứ tự nhiên, lúc nói nhớ đừng quên nhắc cả phần của cô nữa nhé, tôi là tòng phạm, còn có chính là kẻ chủ mưu sai khiến. Tôi rất tò mò Trương Tổng rốt cuộc có biết người vợ hiền lương thực đức của anh ta thực chất lại là một người phụ nữ nham hiểm thế này hay không?”
Vẻ mặt cô Trương cứng đờ, nín thở, “Cô… đang uy hϊế͙p͙ tối?!”
“Đây gọi là có qua có lại, như nhau cả thôi.”
Im lặng một lúc lâu, lâu đến mức Đàm Hi cứ tưởng rằng điện thoại đã bị ngắt rồi thì đầu dây bên kia mới lại lên tiếng, “Xin lỗi, tôi thu hồi lại những lời vừa nói lúc nãy. Đúng như cô nói, chuyện đã đến nước này, chúng ta đối bên coi như đã làm đúng yêu cầu rồi, sau này coi như không quen biết. Hy vọng Đàm Tổng biết giữ mồm giữ miệng, coi trọng đạo nghĩa”
“Đương nhiên rồi, làm ăn đương nhiên là phải để ý đến hai chữ thành tín”
“Cảm ơn”
“Đừng khách sáo, cô Trương đã giúp tôi một chuyện lớn như vậy, tôi cũng phải có một phần quà đáp lễ chứ?
“Không cần đầu, tôi cũng không thiếu gì cả”
“Cần chứ, cần chứ, cũng không phải là món quà gì to tát, chỉ ba câu nói thôi. Câu thứ nhất, phải khoan dung độ lượng. Câu thứ hai, giấy không gói được lửa. Câu thứ ba, làm nhiều chuyện tốt bớt hại người”
Đàm Hi nói xong, cũng không nghe xem đối phương phản ứng thế nào mà thẳng tay tắt máy luôn.
Hừ, phu nhân giới tài chính ư?
Chẳng qua cũng chỉ vậy mà thôi.
Vừa tắt máy bàn, điện thoại lại đổ chuông.
Là một số lạ.
Đàm Hi nhướng mày, đáy mắt lướt qua sự trầm tư, sau đó đầu ngón tay khẽ trượt một cái, ấn nút nghe.
“Alo?”
“Đàm Tổng, tôi là Trương Nham”
Ha!
Hai người này hẹn nhau đấy à?
Thấy Đàm Hi một lúc sau vẫn chưa đáp lại, Trương Nham nôn nóng lại gọi mấy tiếng, nghe giọng điệu có vẻ rất gấp gáp.
“Trương Tổng có chuyện gì không?”
“Tôi muốn hỏi cô xem tình hình của Từ Lan thế nào rồi, cổ có làm gì cô ấy không?”
“Sao nào, sợ tối hợp tác với vợ anh, ăn thịt cô ta hay sao?” Đàm Hi giống như đùa vui.
“Nói vậy tức là cô ta từng đến tìm cô à?!” Giọng người đàn ông đột nhiên trầm xuống, “Mụ đàn bà điên đó!” Anh ta nghiến răng nghiến lợi.
Đàm Hi không muốn nghe mấy chuyện linh tinh nhà người khác, nói thẳng, “Từ Lan từ chức rồi”
“.. Cô… Cô nói cái gì?”
“Tôi nói cô ta từ chức rồi.”
“Sao có thể như vậy được?! Cô ấy là người hiếu thắng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhận thua, có phải là cô…”
“Là tôi” Giọng Đàm Hi hờ hững, “Tôi đã cố ý khích cô ta tự nói ra muốn nghỉ việc. Trương Nham, anh phải nghĩ cho kỹ, nếu cô Trương đã có thể tìm được đến tôi thì cũng có thể tìm được người khác. Đa số nhân viên của Thịnh Dụ đều là người từng qua tay cô ta, muốn đối phó với một Từ Lan còn không dễ hay sao? Rời khỏi đây là sự lựa chọn tốt nhất của cô ta.”
Đầu bên kia yên lạng rất lâu.Ngoài ra, còn có một mặt khác cần phải suy nghĩ.
Nếu cố Trương đã có thể tìm được đến cô, vậy cũng có thể tìm được người khác. Đàm Hi chỉ có thể tạm thời đồng ý, ổn định lại người đã rồi nói sau, dù sao Từ Lan cũng vẫn còn là nhân viên của Thịnh Dụ.
Không ngờ rằng ngày hôm sau cô đã nhận được cuộc điện thoại của Trương Nham, lôi kéo đủ đường, toàn bộ đều là những đề tài đau đầu không liên quan.
“Trương Tổng có chuyện gì thì nói đi, tôi rất bận”
“… Phiển có để ý một chút đến Từ Lan. Cô ấy tính tình cao ngạo, rất dễ đắc tội người khác”
Lúc đó Đàm Hi đã thấy nhức đầu rồi,1hai người này một người gọi đến bảo cô xử lý Từ Lan, một người lại bảo cô chăm sóc cô ta, như vậy phải làm sao chứ!?
Trương Nham thấy cô không muốn đồng ý, nên ngay cả Lục Chinh cũng lôi ra luôn.
Cứ như thế, Đàm Hi trở thành nhân bánh bích quy, hay nói cách khác, là gián điệp hai mang.
Thời gian quay trở lại hiện tại, sau khi Đàm Hi nêu rõ thiệt hơn, Trương Nham bắt đầu rơi vào trầm mặc.
Một lúc lâu sau, “Làm cố nhọc lòng rồi.”
Đàm Hi nhếch miệng, cười châm chọc, nhưng giọng nói lại vô cùng bình ổn, thông qua sóng điện không dây truyển vào lỗ tai lại có cảm giác lạnh lẽo đến khó tả: “Chuyện nhỏ8thôi mà, Trương Tổng khách sáo rồi”
Cuộc trò chuyện kết thúc, vụ mua bán giữa Đàm Hi và hai người nhà này cũng đến đây là dừng lại.
Lại nói đến Từ Lan nhịn một bụng tức giận xông ra thang máy, thấy cánh cửa hợp kim lạnh lẽo sáng đến chói mắt phản chiếu gương mặt nhăn nhó đến xấu xí của cô ta thì trong mắt đột nhiên trào lên sự hoang mang khó tả.
Tại sao mọi việc đột nhiên lại biến thành như vậy?
Giáng chức, từ chức… Sự cố gắng suốt bao năm qua của cô ta là gì chứ?
Là một trò đùa hay sao?
Tinh!
Cửa thang máy mở ra, đập vào mắt là văn phòng ồn ào huyên náo, nhân viên làm những việc vặt vãnh2không đáng kể, vênh váo, lắm mồm, cay nghiệt, tham món lợi nhỏ…
Nhìn lại những đồng nghiệp đó, cô ta không thể tưởng tượng ra nổi nếu mình làm việc trong môi trường này sẽ như thế nào.
Từ chức cũng được, xả hết được cơn giận này nên Từ Lan bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn.
Trở về chỗ ngồi, mở máy tính lên, mười đầu ngón tay gõ như bay trêи bàn phím, chưa đầy mười phút sau, một bản “Đơn xin nghỉ việc” mới đã ra lò.