Con Dâu Trời Phú

Chương 1109






“Được rồi, trong lòng mọi người hiểu rõ là được, còn không động đũa là thức ăn bị cướp sạch đó.” Linda gắp đồ ăn trước.
Lúc này mọi người mới bắt đầu cầm đũa, không khí lại khôi phục vẻ náo nhiệt.
“Con tôm hùm này lớn quá, chắc không rẻ đâu nhỉ?”
“Cua cũng béo nữa, thơm ơi làm thơm!”
Ăn xong, tất cả lại kéo nhau về công ty, tiếp tục làm việc.
Đàm Hi nhìn cảnh đó lòng cũng vui vẻ, ngáp một cái, thu ánh mắt, kể ra cô cũng đã không về nhà mấy ngày liền rồi.
May mắn có bà cụ Lục ở đó, có thể giúp chăm sóc hai đứa trẻ, nếu không có thật sự không biết phải làm thế nào.
Cơm nước xong, Đàm Hi nhận được một cuộc điện thoại.
“Xin chào, có phải là mẹ của Ngộ Hạ không ạ? Tôi là Phó giám đốc bộ phận kế hoạch quảng cáo của Tập đoàn Tinh Huy.”
Tập đoàn Tinh Huy? Đàm Hi không khỏi nhướng mày.
“Có việc gì không nhỉ?”
“Là thế này, chúng tôi đã xem qua phim quảng cáo ngắn mà con gái cô quay chụp với March, muốn mời cô bé làm gương mặt đại diện cho hạng mục của Tập đoàn Manga Coffee, ba hạng mục quảng cáo liên tiếp, tiến hành quay chụp cùng lúc, dự tính hoàn thành trong một năm, phí đại diện là một triệu.


Cô xem khi nào có thể tới đây ký hợp đồng là chúng ta có thể chính thức bắt đầu quay chụp rồi.”
“Ký hợp đồng?” Đàm Hi nhíu mày, “Hình như tôi còn chưa đồng ý cơ mà?”
Đầu bên kia nghe vậy thì hơi khựng lại, “Xin lỗi, là cách nói chuyện của tôi có vấn đề, xin hỏi cô có đồng ý không ạ?” Nhìn có vẻ khách khí lễ độ nhưng sự thực lại ngầm có vẻ không kiên nhẫn.
“Ồ, tôi không đồng ý.” Nói xong, lập tức cúp máy.
Đầu bên kia, phó giám đốc cầm điện thoại, nụ cười cứng đờ trêи đầu môi.
Sau một lúc lâu, lạnh lùng hừ một tiếng, phụ huynh nhà này không chỉ có thái độ không tốt mà ngay cả đầu óc cũng có vấn đề.
Đây là hạng mục trọng điểm lớn nhất trong tương lai của tập đoàn Tinh Huy, giai đoạn trước đã đầu tư vào đó không ít nhân lực, vật lực, hoàn cảnh phát triển trong tương lai cũng rất khả quan, hơn nữa không phải người mẫu, không phải diễn viên, mà là “người đại diện” chính thức!
Một triệu đấy!
Một số tiền lớn như vậy, có ngốc mới đẩy ra ngoài.
Đáng tiếc, con gái chị ta không xinh đẹp, nếu không nhất định cũng sẽ tranh giành một phen.
Vương Nhạc Bình chẳng để chuyện này ở trong lòng.

Dù sao chị ta cũng đã nói chuyện rất rõ ràng rồi, người ta không nhận lời thì chị ta còn biết làm sao chứ.
“Chị Nhạc Bình, giám đốc Hứa bảo chị qua văn phòng anh ấy một chuyến.”
“Được rồi.” Đúng lúc Vương Nhạc Bình muốn nộp báo cáo nên cùng mang đi luôn.
Cốc cốc.
“Mời vào.”
Vương Nhạc Bình tiến vào: “Giám đốc Hứa, tìm tôi à?”
“Ngồi đi.

Đã nói chuyện với phụ huynh người đại diện chưa? Khi nào thì có thể ký hợp đồng được?”
“Giám đốc Hứa, thực ra…” Muốn nói lại thôi, vẻ mặt khó xử.
“Có khó khăn gì? Cô nói thẳng xem nào.”
“Phụ huynh của Đàm Ngộ Hạ không đồng ý.”
Giám đốc Hứa sững ra, ánh mắt kinh ngạc, “Không… đồng ý sao?”

“Đúng.

Hơn nữa thái độ rất cứng rắn, cúp thẳng máy luôn.”
“Cố đã chắc chắn là nói hết mọi tin tức cho đối phương hay chưa? Bao gồm đây là dự án của Tập đoàn Tinh Huy, còn cả chuyện gương mặt đại diện, phí đại diện…
“Đều nói cả.”
“Chậc… Sao có thể chứ?” Suy nghĩ của giám đốc Hứa cũng giống như Vương Nhạc Bình, phí đại diện một triệu, còn có cơ hội đặt chân vào giới giải trí, có khi còn nổi tiếng cũng không chừng.
Tương đương với một cái bánh có nhận từ trêи trời rơi xuống, thế mà lại có người không động lòng?
“Cô đưa số điện thoại đây cho tôi, tôi tự mình liên hệ…”
Vương Nhạc Bình báo số điện thoại, giám đốc Hứa dùng máy bàn gọi đi.
“Thực xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại…”
“Rõ ràng trước đó tôi vẫn gọi được mà, sao giờ lại… À! Có khả năng là cài đặt quyền hạn từ chối cuộc gọi từ số máy lạ…” Vương Nhạc Bình đoán.
Giám đốc Hứa nhíu mày, “Vậy không ổn rồi.”
“Thực ra,“ Vương Nhạc Bình châm chước rồi nói, “Đầu phải cứ nhất định là cô bé kia, trong tay chúng ta còn rất nhiều ngôi sao nhí chính thức mà, chỉ cần hiệu quả quảng cáo đạt được thì người đại diện là ai có quan trọng gì đầu.” Cho dù không nổi tiếng thì với thực lực của Tập đoàn Tinh Huy cũng có thể làm cho nổi tiếng lên được.
Giám đốc Hứa xua tay: “Không giống nhau.”
Trong lòng Vương Nhạc Bình lộp bộp.
“Cô cũng thấy sự hưởng ứng trêи weibo rồi đấy, thậm chí còn nổi tiếng ra cả nước ngoài.


Ngôi sao nhí dưới năm tuổi vốn đã ít rồi, mặc dù có mấy đứa nhưng cũng chẳng nóng chẳng lạnh, còn lâu mới đạt được tới nhiệt độ mà công ty muốn.

Mặt khác, đây là người mà đạo diễn Trang đã chỉ đích danh muốn chọn, sao có thể nói đổi là đổi?”
“Chỉ đích danh ư?”
“Ừ.

Đạo diễn Trang vừa xem qua video liền quyết định luôn là cô bé này.”
“Vậy… phải làm sao bây giờ?”
Giám đốc Hứa trầm ngâm một hồi lâu rồi đáp, “Trước tiên tra bối cảnh của cô bé này đi đã, có thể từ chối cành ô liu do Tinh Huy đưa ra không hề do dự như thế, vậy thì điều kiện gia đình chắc chắn không tệ đầu.

Mặc khác, liên hệ với phòng làm việc March, xem có thể thám thính được tin tức có ích nào không.

Không có lý nào quay video cho March mà không muốn làm đại diện cho Tinh Huy.”