Đàm Hi: “…” Con gái thân mến, con thực sự không cần phải ra sức “tâng bốc me” như vậy đâu.
Keven khẽ ho một tiếng, “Tôi chỉ muốn hỏi xem, cô dùng nước hoa của hãng nào thôi.
”
“Nước hoa?”
“Đúng vậy, không giống lắm với những hãng nước hoa tôi biết…”
“Xin lỗi, tôi không có thói quen dùng nước hoa”
“Cái gì?” Keven khó tin.
Không phải là nước hoa, vậy là cái gì?
“Thứ anh ngửi thấy có lẽ là mùi hương tinh dầu.
”
“Tinh dầu? Chậc, sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Mùi gì vậy?”
“Hoa y lan cộng với nước biển”
“Chẳng trách… Sao tôi cứ thấy không giống như những mùi hương đơn thuần, thì ra là có nguyên tố nước biển…”
Đám đông đi đến giữa đại sảnh, đúng lúc đối mặt với hai người đang từ trong thang máy đi ra.
Đàm Hi dừng bước, ánh mắt đột nhiên co lại.
Nhiễm Dao cũng dừng lại, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
“Lục… Lục tổng…”
Không sai, hai người vừa từ thang máy đi ra chính là Lục Chinh và Trần Khải.
Người đàn ông khẽ gật đầu, coi như đáp lại, “Chụp xong rồi à?”
“Xong rồi, cảm ơn anh đã cho mượn địa điểm”
“Không cần khách sáo” Nói xong, dẫn theo Trần Khải đi thẳng, từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn Đàm Hi lấy một cái, dường như hai người là hai người xa lạ hoàn toàn không hề quen biết.
“Hi Hi…” Đôi mắt Nhiễm Dao lộ rõ vẻ lo lắng.
Đàm Hi mím môi, đáy mắt xẹt qua sự sắc bén, quay sang nhìn con gái.
Cô bé con trông ngóng nhìn theo bóng lưng Lục Chinh rời đi, hai cánh môi khép chặt, tiếng gọi “ba ơi” đã đợi sẵn cánh môi nhưng vẫn đè nén không thốt ra thành lời.
“Con gái ngoan, gọi đi” Đàm Hi đột nhiên lên tiếng.
“Ba…” Tiếng gọi giòn tan, vang vọng, mang theo sự mong chờ cực kỳ lớn.
Nhưng không đổi lại được cái quay đầu của người đó, thậm chí bước chân cũng không hề có dấu hiệu chậm lại, cuối cùng đi xa, rồi biến mất sau cánh cửa xoay.
Đàm Hi nghiến răng, lửa giận trào lên trong đôi mắt.
Lục Chinh, anh ác lắm!
Cứ đợi đấy cho bà đây…
“Sao tôi lại nghe thấy có tiếng trẻ con đang gọi ba nhỉ? Boss, anh có nghe thấy không?”
“Boss?”
Bây giờ trong đầu Lục Chinh toàn là hình ảnh Đàm Hi kề vai sát cánh bên gã đàn ông kia, còn hai mắt nhìn nhau, vui vẻ cười đùa.
Cực kỳ đau mắt!
Gã đàn ông đó còn đang ôm cô bé kia trong lòng, nói nói cười cười, giống như gia đình ba người hòa thuận,
Vậy anh là cái gì chứ?
Lục Chinh siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.
Trước đó ở Hồng Kông ngoan ngoãn thuận theo, như con chim nhỏ nép vào người, ra sức muốn níu kéo anh.
Nhưng chưa đến hai ngày đã không từ mà biệt vỗ ʍôиɠ phải đít về nước.
Nếu đã không có tính nhẫn nại, cớ sao còn trêu chọc anh? Cô thì giỏi, trêu chọc xong rồi liền bỏ chạy, khiến anh thấp thỏm không yên, lên không được xuống cũng không xong.
Trước đây ở trêи giường cũng vậy, bây giờ cũng vẫn là bản tính cún con đó!
“… Boss? Lục tổng?!” Trần Khải không khỏi cao giọng hố, cố gắng gọi hồn vía còn đang bay lơ lửng của người đàn ông quay lại.
Chớp mắt, sự lạnh lẽo sượt qua trong mắt người đàn ông.
Trần Khải thấy gáy lạnh toát, nhất thời im bặt.
Lục Chinh: “Cậu vừa nói gì?”
Trần Khải: “Tiếng gọi của một đứa trẻ, hình như là… đang gọi ba thì phải?”
Lục Chinh: “Có à?”
Trần Khải: “Tôi nghe thấy mà”
Lục Chinh: “Từ đầu truyền đến?”
Trần Khải: “Thì từ chỗ cố Đàm…”
Trước ánh mắt lạnh lẽo của Boss, cuối cùng Trần Khải đành lựa chọn nuốt lại những gì định nói tiếp vào trong bụng.