“Shut up!”
“…Ò.”
Nhiễm Dao gọi Trương Lộ đến, bảo cổ dẫn Ngộ Hạ đi thay đồ.
Mười phút sau, cô bé lại thay một bộ đồ khác, áo khoác bò màu vàng nhạt bên ngoài, phối với quần jeans rách bó sát, một đôi giày đinh càng làm tăng thêm phần đẹp trai.
Thấy Keven vẫy tay, cô bé liền buông tay Trương Lộ ra.
Không ngờ, một bàn tay từ phía sau vươn tới, ra sức kéo cổ cô bé lại…
Nhiễm Dao mặt biến sắc, nhíu chặt mày lại.
Keven suýt nữa không cầm vững được máy ảnh, giận dữ gầm lên: “Cô làm cái gì vậy?”
Trương Hân Hoa cũng bị động tác của mình khiến cho sợ hãi.
Vốn dĩ cô ta chỉ muốn kéo đứa trẻ này lại nhìn thử xem sao, sao lại có bản lĩnh thay thế vị trí của Ngọc San nhà cô ta.
Không ngờ chỉ kéo một cái, mà đứa trẻ lại đang
trạng thái chạy lao về phía trước, cổ áo bỗng thít chặt lấy cổ, lại thêm quá đột ngột, cho nên cô bé ngã ngồi bệt xuống đất.
“Oa hu…” Bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ, khóc thật to.
Nhiễm Dao giống như chú sư tử mẹ bảo vệ con, bất chấp tất cả lao lên, hung dữ đẩy Trương Hân Hoa ra, “Bé cưng, cháu đau ở đầu, nói cho dù biết nào?”
Trong khi hỏi, cô lật qua lật lại cô bé đánh giá một lúc, cũng may, không có vết thương, cũng không chảy máu…
Bàn tay đưa ra của Lục Chinh dừng lại giữa không trung, sau đó yên lặng thu về.
Trước đó anh đứng trước mặt Trương Hân Hoa, đang nhìn cái phòng làm việc được những thanh sắt ghép lại từ xa, không ngờ người phụ nữ này bỗng nhiên như nổi điên lên, không biết phân biệt nặng nhẹ kéo cổ cô bé con kia một cái.
Anh có muốn ngăn lại cũng không kịp, chỉ có thể giương mắt đứng nhìn cô bé ngã ngồi xuống đất.
Một khoảnh khắc nào đó, khi nhìn thấy bóng lưng nhỏ bé lung lay sắp đổ, anh lại cảm giác được trái tim mình đang run rẩy.
“Hu hu hu… đau quá…”
Nhiễm Dao gấp đến độ vành mắt đỏ lên, hung hăng liếc nhìn Trương Hân Hoa một cái, rồi quay lại nói: “Ngoan, cháu đau ở đâu? Để dì xem nào…”
“Ở đây…” Bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm che cổ.
Nhiễm Dao khẽ kéo tay cô bé ra, “Không sợ, không sợ, cháu để dì xem thử nào, sau đó thổi phù phù một cái là hết đau ngay…”
Tuy nói vậy, nhưng khi thực sự nhìn thấy vết đỏ in hằn trêи cái cổ trắng nõn non nớt của cô bé, Nhiễm Dao chỉ muốn một đao chém chết kẻ đầu sỏ gây nên tội!
“Dì ơi, phù phù…” Cô bé khóc nấc lên, mắt mũi đỏ bừng, đôi mắt hạnh sáng ngời lúc này đang tích đầy nước, vô cùng đáng thương.
Sống mũi Nhiễm Dao cay cay, nước mắt theo đó lăn xuống gò má, “Nào, để dì thổi phù phù cho cháu…”
Lục Chinh quan sát được hết cảnh tượng này, đầu mày dần nhíu lại, cuối cùng cau chặt.
Thái độ của Nhiễm Dao…
Đứa trẻ này rốt cuộc là ai?
Anh vô thức nghĩ đến Tống Tử Văn.
Nhưng nghĩ lại thấy hoang đường.
Tháng sáu năm nay Nhiễm Dao mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh, trong khoảng thời gian đi học chưa bao giờ nghỉ, thậm chí còn chưa bao giờ nghỉ ốm, sao đột nhiên lại sinh ra một đứa con được chứ?
Huống hồ cô bé này nhìn có vẻ cũng đã ba, bốn tuổi rồi.
Nhiều khả năng là họ hàng thân thích…
Nhưng nhìn dáng vẻ thương xót đến vô cùng này của Nhiễm Dao, nước mắt động cái là rơi, khóc còn nhiều hơn cả cô bé kia, đúng là rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Chậc! Nếu Tống Tử Văn có con lớn thế này, vậy chẳng phải quá hời cho anh ta rồi hay sao?
An ủi vỗ về cô bé xong, Nhiễm Dao cũng ngăn dòng lệ của mình lại, theo đó lửa giận ngút trời kéo đến.
“Chị Thôi, chị làm ơn có chuyện gì thì cứ nhằm vào tôi đây này, sao lại trút giận lên trẻ con chứ? Chẳng lẽ chỉ có con chị là châu là báu, còn con nhà người khác là cỏ là rác?! Chị đơn phương hủy hợp đồng, tôi đã nói gì chưa? Chưa đúng không.
Nhưng chị vẫn không chịu buông tha, đến đây gây lộn, bây giờ còn dám động vào cháu tôi nữa.
Chị làm mẹ mà không cần luôn cả mặt mũi nữa hay sao?”
“Ngày thường chị ra vẻ là phu nhân cao quý, không ngờ bên trong lại dơ bẩn xấu xa như vậy! Uổng công chị đã làm mẹ, thế mà lại dám ra tay độc ác như thế!”