Con Dâu Trời Phú

Chương 1030






Tìm được Đàm Hi, mang theo hai đứa nhóc con, Hứa Nhất sơn đưa mẹ con ba người chạy như bay, thẳng tới một khu đô thị.

Thanh Tuyền Thiên Vực, khu đô thị nổi danh nhất trong nửa năm nay ở thủ đô, không gì sánh nổi.
“Bút tích của Hằng Phong đấy à?” Đàm Hi nhướng mày, qua khung cửa sổ xe nhìn về phía cổng lớn khu đô thị.
“Thấy thế nào?” Trong mắt Hứa Nhất Sơn rất kiêu ngạo.
“Một công ty bất động sản sắp phá sản tới nơi mà có thể tạo ra được thành tích như thế này, quả không uổng công lúc trước chúng ta cố gắng hết sức huy động tiền vốn giúp nó.”
“Là ánh mắt của cô tốt thôi.” Đàm Hi nhìn hắn, “Cũng nhờ công của anh nữa.”
Lúc trước Hằng Phong tìm tới CK cũng ít nhiều có sự giật dây bắc cầu của Hứa Nhất Sơn ở giữa, sau đó Thịnh Mậu cùng tham dự hợp tác.
Có thể nói, Hằng Phong có được ngày hôm nay đều do một tay Đàm Hi nâng đỡ mà lên.
“Qua nửa năm nữa, Sơn Thủy Danh Đô của Lục Thị sẽ bắt đầu phiên giao dịch, giá cổ phiếu của Hằng Phong kiểu gì cũng phải chịu ảnh hưởng nhất định, quá đáng tiếc cho thế phát triển như hiện nay…”
“Thị trường chứng khoán dao động, lên lên xuống xuống là quá bình thường.”
“Cũng đúng, đối với Hồng Phong, cho dù là Thịnh Mậu hay CK thì cũng đã coi như tận tình tận nghĩa rồi.”

“Không cần nghĩ quá nhiều,“ Đàm Hi nhìn qua gương chiếu hậu, tiếp xúc với ánh mắt hắn, hơi mỉm cười, “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, dù thế nào cũng sẽ có cách ứng phó.”
Hứa Nhất Sơn lập tức thông suốt.
“Mommy, tại sao chúng ta lại dừng lại ở đây?” Cô bé con dụi mắt, vẫn còn buồn ngủ.
“Về đến nhà rồi.”
“Dạ?”
“Nhà mới của chúng ta.”
Khi Thanh Tuyền Thiên Vực bắt đầu mở giao dịch, vì để cảm ơn Đàm Hi nên Hằng Phong đã để lại một biệt thự có tầm nhìn và phong thủy tốt nhất lại cho cô.
Hiện giờ, vừa lúc có chỗ dùng.
“Cùng vào xem chứ?” Đàm Hi nhìn về phía Hứa Nhất Sơn.
Người sau hơi dừng lại, “Được thôi.”
Thánh Tuyền Thiên Vực lấy phong thủy đẹp làm chỗ dựa, trở thành khu dành cho người giàu có mới ở thủ đồ này sau Bồng Lai.
Địa vị có thể so sánh được với “Thái Bình Sơn” ở Hồng Kông, “Tử Viên” ở Giang Châu hay “Cống Viện” ở Thượng Bắc.
Mà trong cùng một khu đô thị, giữa các khu khác nhau cũng có ba, bảy loại nhà khác nhau.

Không thể nghi ngờ, ngôi biệt thự mà Hằng Phong dành tặng cho Đàm Hi đều là số một dù về phương vị hay địa thế.
Yên tĩnh nhưng không thiếu ánh sáng, địa thế cao mà không hiểm trở, là một biệt thự có vườn rất rộng, phía sau còn xây dựng một đài phun nước và một sân bóng rổ nhỏ, trong ồn ào có tĩnh lặng, rất đáng sống.
“Thành ý của Niên Tổng cũng không nhỏ đâu.” Hứa Nhất Sơn thu lại ánh mắt, cười nói.
Niên Hoằng Nghị là tổng giám đốc đương nhiệm của Hằng Phong.
“Đúng là không nhỏ.” Đàm Hi gật đầu, nhẹ giọng phụ họa, bên môi nở một nụ cười nhẹ, không rõ ý tứ.
“Mommy, đây là nhà của chúng ta về sau ạ?”
“Con nói phải thì là phải.” Nhìn con gái bằng ánh mắt trưng cầu, trong đáy mắt người phụ nữ trẻ toàn là sự dung túng.
“Yes! Nơi này rất xinh đẹp, Hạ Hạ thích!”

“OK, vậy ở đây.” Đột nhiên, cánh cửa màu trắng bị đẩy ra từ bên trong, một bóng hình thướt tha bước ra, trêи mặt người phụ nữ treo nụ cười tươi, sau đó, mở ra hai tay chào đón, “Welcome back!”
Là Trình Vũ.

“Nữ luật sư thép” đã từng mang chí khí trong lòng, lại có thêm sự tò mò với Đàm Hi nên đã quyết định trở thành cố vấn pháp luật của Thịnh Mậu rồi ở lại cho tới tận bây giờ.
Năm năm qua đi, thời gian hoàn toàn không để lại trêи mặt có một chút dấu vết nào, tóc uốn xoăn, trang phục công sở màu đen, vẫn đẹp như trước.

Hứa Nhất Sơn đi tới bên cạnh cô.
Hai vợ chồng cùng nghênh đón Boss nhà mình trở về.
“Đàm Tổng, nhiều năm không gặp, giờ cô đã là mẹ của hai đứa trẻ rồi.”
“Chúc mừng luật sư Trình thăng cấp từ quý tộc độc thân thành người đã kết hôn.” Nửa năm trước, Hứa Nhất Sơn và Trình Vũ kết hôn với nhau, trở thành cặp vợ chồng ông chồng mạnh mẽ và cô vợ xinh đẹp“.
Lúc đó, Đàm Hi đang đi công tác ở Xu Đăng nên không thể về nước tham dự hôn lễ được, cũng may là vẫn gửi được tiền mừng.
Về sau, Trình Vũ còn gửi cho cô xem ảnh cưới của hai người họ chụp ở Maldives, vừa nhìn đã biết là cô nàng cực kỳ hài lòng với cuộc hôn nhân này.
Nhớ năm đó, khi Đàm Hi còn đang tập quân sự, bị bên trêи gây khó dễ, hai người này đã cùng nhau xuất hiện giải vậy giúp cô.

Nghĩ một chút, có lẽ hạt giống duyên phận đã bắt đầu chôn sâu từ ngày đó rồi.
Hiện giờ vừa lúc đơm hoa kết trái.


Trình Vũ hơi gật đầu, “Cảm ơn.”
Đàm Hi mỉm cười, “Không cần khách khí.”
Hai người phụ nữ, bốn mắt nhìn nhau, mùi thuốc súng hơi có xu hướng bốc lên.

Cuối cùng trở thành nhìn nhau bật cười, trong đó chỉ toàn là cảm khái.
“Vào đi thôi, mấy hôm trước đã thuê người tới dọn dẹp rồi, nhìn xem còn cần gì nữa thì để tôi với Hứa Nhất Sơn đi mua…” Phòng khách sáng choang, trang hoàng theo kiểu u, đơn giản mà thoải mái.
Đàm Hi đi dạo một vòng, không nhịn được gật đầu, “Quả là phụ nữ đã kết hôn, đâu vào đấy.”
“Kết hôn thì sao chứ? Delete nửa câu đầu, OK?”
Đàm Hi nhún vai, “OK, tôi thu hồi.”
Mặt mày Trình Vũ giãn ra, “Thế còn nghe được.”