Con Dâu Trời Phú

Chương 1012






Cơm trưa là dì giúp việc làm.

Cá lư hấp, tôm nướng, thịt kho dứa, đậu hũ lên men, lại thêm món canh hầm trong hũ sành, một loạt món ăn kinh điển vùng Quảng Đông.
Ngộ Hạ thích ngọt nền món thịt kho dứa cực kỳ hợp khẩu vị của cô bé.

A Lưu lại rất khó ăn.

Khẩu vị của cậu nhóc là mặn, nhiều cay.
Những thứ trước mắt này đối với cậu nhóc chẳng khác nào “canh suông nước nhạt“.

Đối mày nhỏ nhíu chặt lại.

Đến tận khi một bát canh thịt bò được bày ra bàn, cậu nhóc mới bắt đầu ăn cơm.
Ba đứa trẻ rất ngoan, từng đứa ngồi trêи ghế dành cho trẻ con, không hề lộn xộn mà chuyên tâm ăn cơm.
A Thận và A Lưu cầm đũa rất khá, cơ bản sẽ không xuất hiện tình trạng làm rơi vãi cơm ra ngoài, gắp thức ăn vào miệng rồi nhai đầu ra đấy, ra dáng y như người lớn.
So với hai cậu nhóc, cô bé Ngộ Hạ lại tùy tiện hơn, không cầm được đũa liền dùng thìa, không dùng được thìa liền dùng nĩa, muốn ăn cái gì liền bảo Đàm Hi gắp cho, dáng vẻ ăn chẳng những không thô lỗ mà còn vô cùng đáng yêu, vẻ mặt thỏa mãn chẳng khác nào con sóc nhỏ trộm được mật ong.
Sau khi ăn xong, mấy đứa trẻ ra ngoài vườn hoa chơi cho tiêu cơm.
Khương Mỹ Linh và người giúp việc cũng đi theo, thỉnh thoảng lại có tiếng cười đùa truyền vào trong nhà.


Đàm Hi chống khuỷu tay vào ban công, cắm tì vào bàn tay.

Đường chân trời đỏ như máu.
Gió nhẹ lướt qua.

Hàn Sóc đứng bên cạnh, cũng bắt chước Đàm Hi nhìn ra xa.
“Chịu chủ động xuống ăn cơm nghĩa là đã nghĩ kỹ rồi.

Nói đi, định làm như thế nào?”
“Núi không theo ta thì ta theo núi.”
“Chậc, quả nhiên là cậu gặp khó khăn ở chỗ người đàn ông của mình.”
Đàm Hi đảo mắt nhìn cô nàng, ánh mắt lạnh căm căm.
“Sao hả, tớ nói gì sai à? Cậu đi bặt vô âm tín tận năm năm, giờ tự nhiên lại quay về, cậu tưởng người ta không biết giận là gì à?”
Hàn Sóc trợn mắt.

Ánh mắt Đàm Hi hờ hững, “Thế nên tớ mới thông suốt.”
Nhưng vẫn cứ cảm thấy đau lòng.

Hàn Sóc nhìn vẻ mặt cô không vui nên biết mình đã nặng lời, “Thôi bỏ đi, trêи đời này làm gì có thuốc hối hận chứ, chỉ có thể cố gắng cứu vớt.”
“Tớ muốn theo đuổi anh ấy một lần nữa!”
“Hả?”
Ánh mắt Đàm Hi kiên định, hai mắt sáng ngời.

Cô nhìn Hàn Sóc, gằn từng chữ một, “Tớ nói, tớ muốn theo đuổi anh ấy một lần nữa.”
“… Cậu giỏi.”
Sáng sớm, Đàm Hi thức dậy trong ánh nắng ban mai rực rỡ.

Rời giường, rửa mặt.

Đàm Hi lấy từ trong vali ra một chiếc váy dài màu đen, cổ yếm, sau lưng xẻ rỗng xuống tận eo.

Đàm Hi đứng trước tấm gương to, cúi đầu chỉnh lại áօ ɭót, cái cổ thiên nga cao dài nhưng được phủ thêm một tầng sáng trắng lấp lánh dưới ánh mặt trời buổi sáng.
Điều chỉnh ngực một chút rồi thu tay lại, hai tay rũ xuống hai bên người, hơi ngước mắt lên, chỉ thấy trong gương là thân hình gợi cảm đầy quyến rũ của người phụ nữ trẻ.
Trước ngực không còn là vùng đất bằng phẳng nữa mà gồ lên như hai ngọn núi nhỏ.


Eo vẫn thon thả như cũ, một tay có thể ôm hết.
Đàm Hi mỉm cười, hiển nhiên rất vừa lòng với dáng vóc và tạo hình lúc này của bản thân.
Chải đầu, trang điểm.

Mascara dày nặng, nhũ mắt màu vàng, sao có thể thiếu được đôi môi đỏ mọng như lửa cháy chứ?
Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp…
Nghe thấy tiếng giày cao gót nện trêи sàn nhà truyền tới, Hàn Sóc từ dưới đầu cầu thang ngó lên, “Gái à, cậu…”
Dậy sớm quá đấy.

Bốn chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra thì người đã ngây như phỗng.
Người phụ nữ trẻ mặc váy màu đen, trang điểm như yêu tinh, da thịt lộ ra ngoài trắng đến lóa mắt, xương quai xanh tinh xảo như hai nét móc cong nho nhỏ, có thể cầu đi linh hồn nhỏ bé của người khác.
Đàm Hi dừng bước, đứng ở giữa cầu thang, nhìn từ trêи cao xuống, nhướng mày với Hàn Sóc: “Thấy thế nào?”
“ợc…” Tiếng nuốt nước bọt, câu đầu tiên nói ra miệng là, “Em gái à, cậu bơm ngực từ khi nào thế?”
Trước đây Đàm Hi toàn mặc quần áo rộng thùng thình nên cô mới không phát hiện ra, quả thực lúc này bị dọa tè ra quần rồi.
Đàm Hi: “… Cút đi.”
“Cậu mặc như thế này, không phải là định đi quyến rũ ai đó đấy chứ?”
“Sao hả, không được à?”
“Có thể… Chẳng phải tớ đang lo lắng Lục đại soái ca sẽ túng ɖu͙ƈ quá độ mà chết hay sao?”
“Sáng sớm ngày ra có thể nói vài câu nào nghe lọt tài tí được không hả?” Đàm Hi bất đắc dĩ.
“Được! Vậy chúc cậu quyến rũ thành công, thu hoạch ai kia vào dưới váy mình nhá.”
“Thanks!”
“Đại mỹ nữ, đừng khoe khoang nữa, mau xuống ăn sáng đi, sáng nay có sandwich đấy.”
“Đúng rồi.”
Đàm Hi đột nhiên nhớ ra chuyện gì, “Còn chưa kịp mua xe mới, cho tớ mượn con Porsche 911 của cậu đi.”
“OK!”

Hai người ngồi xuống, Hàn Sóc đẩy cốc sữa bò ấm sang cho Đàm Hi, nghiến răng nghiến lợi, “Cậu ấy, đẹp một cách không chấp nhận được làm anh đây chẳng thiết ăn sáng nữa.”
“Hům?”
“Sắc đẹp thay cơm, sớm no rồi.”
“… Ồ, không làm hái hoa tặc đúng là đáng tiếc nha, dù sao, cái miệng nhỏ ngọt như thế, rất dễ tán gái.”
“Anh đây cũng chỉ thích một đóa duy nhất là em.” Hàn Sóc cười thô bỉ, vẻ mặt háo sắc.
“Được rồi, đừng đùa nữa.”
Hàn Sóc ho khẽ một tiếng, thu hồi lại dáng vẻ lưu manh bất cần đời của mình, nghiêm túc nói: “Hôm qua chẳng phải nói sẽ theo núi” hay sao, tớ đã thu thập tin tình báo về đây cho cậu rồi, có muốn nghe không?”
“Tình báo gì?” Động tác của Đàm Hi dừng lại, ly sữa ấm dừng ở bên môi.
“Lục Chinh tới Hồng Kông, ngoại trừ gặp mặt tổng giám đốc CK là cậu ra thì còn muốn chỉnh đốn một công ty con của công nghiệp Bàn Quy ở bên này.

Thế nên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mấy ngày tới này, Lục Chinh sẽ luôn ở đó.

Địa chỉ cụ thể tớ đã gửi sang điện thoại cho cậu rồi, nhớ kỹ, bắt người thì phải tranh thủ còn sớm, miễn cho giống như quốc bảo ra phố bị quần chúng ăn dưa vây xem.”
“Công ty con sao? Bàn cái gì cơ?”
“Công nghiệp Bàn Quy.”
“Là cái gì?”
Hàn Sóc nhìn cổ đầy thâm ý, “Cậu không biết thật đấy à?”
“Tớ phải biết ư?” Trong mắt Đàm Hi lộ ra vẻ khó hiểu.