Con Dâu Trời Phú

Chương 1007






“Đại khái là khoảng bốn năm trước mới xuất hiện ở Zurich, qua hai năm sau thì xây nên tòa nhà CK ở quảng trường Paraty.

Ô, vị trí cụ thể là nằm giữa UBS và tổng bộ của Credit Suisse.” Càng tra ra nhiều thông tin thì mới càng thấy kinh ngạc.
Cũng may, Trần Khải đã quen rồi nên hiện tại mới có thể nhẹ nhàng bâng quơ như thế.

Trong mắt Lục Chinh xuất hiện vẻ kinh ngạc.

Anh mới chỉ rời đi bốn năm mà trong giới đầu tư đã xuất hiện một con hắc mã như thế rồi.

Sau khi lật xem tư liệu một cách qua loa, đột nhiên nhíu mày, “Tại sao không có tên người sở hữu?”
Trần Khải nhún vai, “Trước mắt, CK vẫn còn đang trong giai đoạn trù bị đưa vào thị trường chứng khoán nên có rất nhiều tư liệu chưa công khai, chỉ có thể tra ra mấy thông tin này mà thôi.”
Mới chỉ có bốn năm nên vẫn được coi là còn trẻ, còn một đoạn đường dài nữa mới có thể tiến vào thị trường chứng khoán được.
“Giới tính của người sở hữu thì sao? Là nam hay nữ?”
“Đối phương rất kín tiếng, đến giờ còn chưa từng tham gia bất kỳ cuộc phỏng vấn công khai nào, thế nên…”
“Quốc tịch?”
“… Còn đang chờ tìm hiểu.” Hỏi bốn câu thì có tới ba cậu không biết, ánh mắt Lục Chinh trở nên lạnh lùng.
Da đầu Trần Khải tê dại, nửa giờ có thể tra ra ngần này thông tin đã là cố hết sức rồi.
Khoan đã… Từ khi nào Lục tổng lại cảm thấy có hứng thú với chủ sở hữu một công ty như thế chứ? Hỏi liên tiếp không ngớt miệng, trong mắt Trần Khải xuất hiện vẻ khó hiểu.
Nhưng cũng biết trường hợp này không nên hỏi nhiều, thế nên chỉ có thể nghẹn lại ở trong lòng, nghiêm mặt đáp: “Hàn Tổng có báo qua điện thoại rằng ông ta đã tranh thủ được sự góp vốn của Đầu tư CK rồi, muốn tiếp tục hợp tác khai phá Sơn Thủy Danh Đô, ngài xem nên trả lời như thế nào đây ạ?“.
Một tay Lục Chinh xoa cằm, cũng không vội vã trả lời ngay mà tỏ ra như đang suy tư gì đó.

Dù sao… “Loại người như Hàn Quốc Đống trơn như trạch ấy, ông ta nói đã kêu gọi được góp vốn thì cũng chưa chắc đã là thật đâu.”
Trong mắt Trần Khải lộ ra vẻ do dự: “Ông ta đứng trong top 10 những người giàu ở Hồng Kông này, không đến mức giở trò lừa gạt chứ?”
“Sơn Thủy Danh Đô là một trong những trọng điểm bất động sản quan trọng nhất của Lục Thị trong tương lai, lợi nhuận thu về sẽ lớn như thế nào, cậu được tham gia toàn bộ dự án này từ đầu đến cuối nên chắc cũng phải biết chứ?” Chẳng ai không thích có thêm nhiều tiền, cho dù là giàu có bậc nhất cũng thế thôi.
Trần Khải, “Thế nên, để an toàn, chúng ta vẫn phải kiên trì không cho Du Long tham dự vào đúng không?”

“Cũng không phải tuyệt đối là như thế.” Lục Chinh xua tay, “Nếu ông ta thật sự có thể kêu gọi góp vốn được thì cũng không phải là không thể chia cho ông ta một bát canh.”
“Nhưng chúng ta còn chưa xác định được thật giả trong nguồn tin này, còn bên kia lại muốn một câu trả lời chắc chắn.”
Lục Chinh khép tài liệu lại, đẩy sang một bên, “Là thật hay giả, chẳng phải tự mình đi một chuyến sẽ biết sao?”
Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.
Trực giác mách bảo với anh rằng: Lục Chinh, mày nhất định phải đi! Nếu đã quyết định hợp tác với Hàn Quốc Đống thì tất nhiên Đàm Hi cũng phải lấy ra thái độ nghiêm túc.
Cô dùng một thời gian để tìm hiểu đại khái về con người của Hàn Quốc Đống và tình hình làm ăn chỉnh thể của Dụ Long.
Sau đó lại liên hệ và bàn bạc suốt đêm với công ty bên Zurich.
Sau khi khảo sát một cách chặt chẽ trêи hai phương diện về mức độ rủi ro và dự toán lời lãi, mọi người nhất trí thông qua hạng mục này, chỉ chờ CEO Đàm Hi ra tay nữa là coi như xong.
Ngày thứ ba, Hàn Quốc Đống gọi điện thoại cho cô.

“Đàm Tổng, người phụ trách phía Lục Thị đã tới Hồng Kông, dự tính ba giờ chiều mai sẽ mở họp ở tổng bộ Dụ Long, thời gian này với cô không có vấn đề gì chứ?”

Người phụ trách của Lục Thị? Nhịp thở hơi loạn, trái tim cũng theo đó đập nhanh hơn… Đại Điểm Điểm tới rồi? Những ngón tay cầm điện thoại của Đàm Hi bỗng siết lại, rồi dần trở nên trắng bệch.
Rõ ràng hết thảy là kế hoạch của cô, thuận nước đẩy thuyền, nhưng chuyện tới trước mắt lại tự nhiên muốn trốn tránh.
Vào lúc gặp lại, có nên nói một câu “Em đã về rồi!”, hay là cứ thế nhào lên ôm chầm lấy anh, hoặc là… nhìn nhau không nói, hay hôn môi không dứt? Trong chớp nhoáng, chỉ một suy nghĩ mà đã tạo ra vô số cảnh tượng, N loại khả năng.
“… Đàm Tổng?” Giọng của Hàn Quốc Đống vang lên lập tức kéo suy nghĩ đang bay bổng của cô trở về.
Hít sâu, ổn định lại cảm xúc, rất tốt.

Đàm Hi bình tĩnh mở miệng dò hỏi: “Người tới là ai?”
“Lục Chinh.”