Con Dâu Thơm Ngọt Mềm Mại

Chương 7: Tự an ủi




Edit by Mon

Lâm Kiều Kiều ở trong phòng hưởng thụ nhiệt độ từ máy điều hòa suốt một buổi trưa, cho đến khi chiều tối ba chồng gọi cô xuống ăn cơm. 

Cô chỉnh sửa lại chiếc váy ngắn màu trắng đang mặc trên người, váy có đai bó sát eo, phía dưới lớp vải màu trắng là quần lót chữ Đinh (丁)  , hai đùi ngọc trắng nõn làm người ta không tránh được khao khát muốn nhìn nơi u cốc giữa hai chân. Phía sau càng thêm thu hút ánh mắt người nhìn, chỉ có hay sợi dây mỏng đan xen nhau dán lên lưng trắng mịn, chân váy vừa vặn che khuất mông vểnh.

Vải mỏng ôm sát cơ thể, vì không mặc nội y mà hai luồng trước ngực được phác họa hoàn toàn, đầu vú nhòn nhọn nhô lên. Lâm Kiều Kiều cứ như vậy đi từng bước đến chỗ ba chồng, ngồi xuống.

Trương Quốc Dương ngây ngốc nhìn con dâu đi tới, thân thể có một chút xao động.

Ông mặc một chiếc áo màu trắng, bên dưới mặc một cái quần xà lỏn, làn da ngăm đen, gương mặt in hằn một ít nếp nhăn rất nhỏ, cơ thể ông rắn chắc mà cân xứng, không hề có bụng phệ, cũng không giống những lão già gầy yếu chỉ mới đi vài bước đã thở dốc.

Sắc mặt Lâm Kiều Kiều ửng đỏ, thật ra cô không hiểu rõ hành động của mình, nhưng cô chỉ muốn thu hút sự chú ý của người đàn ông này, muốn nhìn thấy ánh mắt tràn ngập lửa nóng của ông khi nhìn mình. Nói thẳng ra là cô muốn câu dẫn ông.

Bữa cơm trôi qua khá êm đẹp, Lâm Kiều Kiều nhai kỹ nuốt chậm, còn Trương Quốc Dương không biết thức ăn có mùi vị gì, đôi mắt ông cứ dán lên tiểu yêu tinh vừa ưu nhã vừa câu hồn kia. Ông nhìn cô chuyên tâm ăn bữa tối, rồi nhẹ nhàng đứng dậy, rời đi.

Sau khi rửa xong chén bát, ông đi tắm một chút, bàn tay nắm lấy ‘ông bạn già’, trong đầu nghĩ đến thiếu nữ mặc một thân váy trắng, nằm trên giường bị con trai mình cắm rút vào chốn đào nguyên.

“Kiều Kiều...Ba bắn hết cho con…”

Hình ảnh ba chồng có ý dâm với con dâu càng khiến ông cảm thấy kích thích, tinh dịch đặc sệt phun ra, ông tắm rửa sạch sẽ, rồi mặc quần áo vào. Tuy vậy, cổ lửa dục vẫn không được dập tắt.

Ông như ma xui quỷ khiến mà chậm rãi bước lên cầu thang với đôi chân trần, đèn trong phòng vẫn còn sáng, trong đêm đen ông đến gần từng bước một, cửa phòng không đóng, thậm chí còn mở ra một khe hở rộng hơn so với hôm trước.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, một thiếu nữ trần truồng nằm trên giường, một tay xoa nắn vú mình, một tay còn lại thăm dò xuống nơi huyền bí, hai ngón tay cắm rút huyệt động.

“Ư...Ba chồng...Mau cho con…”

Trương Quốc Dương khiếp đảm, không thể tin nhìn người trong phòng.

Lâm Kiều Kiều liên tục cất lên tiếng nỉ non, một lúc sau, cô thét lên, một luồng mật dịch trào ra làm ướt khăn trải giường.

Ông không biết mình đã đứng đó bao lâu, chỉ nhớ trên giường có một thiếu nữ cơ thể trắng như tuyết, hệt như một tiểu yêu tinh. Thiếu chút nữa, ông đã không khống chế được mà xông lên, hung hăng thao cô.

Nhưng ông không dám.

Cô tốt đẹp như vậy, con trai ông tuy ưu tú, nhưng lấy được cô cũng coi như là trèo cao. Còn một lão già như ông làm sao dám mơ tưởng có được cô.

Sau khi cao trào, Lâm Kiều Kiều lấy khăn trải giường ném vào máy giặt, sau đó lấy một cái khác từ trong tủt rải ra, sau đó tiến vào mộng đẹp.