Con Dâu Nhà Giàu

Chương 84: Phẫn nộ




Chương 83: Phẫn nộ

Taxi theo chỉ dẫn của mẹ Văn Phương dừng ở trước một biệt hự. Chu Thiến xuống xe, nhìn quang cảnh thanh bình ở đó, tuy cô chưa có con nhưng cũng biết không khí tươi mát, cảnh trí tuyệtđẹp ở đây quả thực rất hợp để dưỡng thai

Xem ra, Triệu gia vô cùng chờ mong đứa bé này chào đời. Chu Thiến chua xót nghĩ.

Bọn họ chẳng lẽ cũng không lo lắng cảmnhận của cô sao? Cả nhà cùng giấu diếm cô, đến ngay cả Hi Tuấn bìnhthường luôn hòa hợp với cô cũng không nói gì. Khó trách gần đây cậu ấyluôn tránh xa cô, thì ra là chột dạ! Trong lòng Chu Thiến dâng lên sựphẫn nộ khi bị lừa gạt. Mẹ Văn Phương nói:

-   Thiệu Lâm, chính là đây, Phương Nhi bị bọn họ giam ở đó, không chịu cho nó đi.

Chu Thiến đi tới, cửa sắt thực sự khóachặt, cô ra sức ấn chuông, chỉ chốc lát đã có một người phụ nữ hơn 40 mở hé cửa nhìn ra hỏi:

-   Tìm ai?

Chu Thiến không dài dòng, đột nhiên đẩythẳng cổng. Người phụ nữ kia không đề phòng, bị cô đẩy mà lùi về sau mấy bước, cả giận nói:

-   Sao cô dám tự tiện xông vào?

Mặt Chu Thiến lạnh lùng, liếc mắt nhìn cô ta một cái rồi đi thẳng vào trong. Người kia bị khí thế của cô hù dọa,thoáng do dự nhưng vẫn lớn tiếng nói:

-   Cô là ai, mau đi ra ngoài, nếu không tôi báo cảnh sát

Nói rồi bước lên giữ Chu Thiến lại.

Mẹ Văn Phương vội cản bà ta lại, người kia biết mẹ Văn Phương, thấy vậy dừng bước hỏi:

-   Sao lại thế? Cô ta là ai?

Mẹ Văn Phương khẽ nói thân phận của Chu Thiến với bà ta. Người kia biến sắc, thầm oán nói:

-   Sao bà dẫn cô ấy đến? Nguy to rồi!

Sau đó vội xoay người đi tìm quản gia.

Chu Thiến đi vào phòng khách đã thấy VănPhương đang ngồi ở sô pha xem phim, trong tay là đồ ăn vặt, thần tháinhàn nhã, làm gì có sự thống khổ của giam lỏng. Chu Thiến lạnh lùng nhìn cô ta.

Văn Phương thấy động, ngẩng đầu nhìn thấy Chu Thiến thì mắt sáng bừng, khóe miệng tươi cười. Cô ta đứng lên, điđến bên Chu Thiến, nhướng mày nói:

-   Cô đến rồi?

Chu Thiến nhìn về phía bụng cô ta, bụngcô ta hơi nhô lên khiến mắt Chu Thiến như bị đâm, sắc mặt đại biến. Khóe miệng Văn Phương càng cười rộ:

-   Cô đã biết?

Chu Thiến hừ lạnh một tiếng:

-   Cô hao tâm tổn sức chẳng phải muốn tôi biết?

Văn Phương vừa nhẹ nhàng vuốt bụng, vừa ra vẻ tự hào nói:

-   Cái thai này của tôi là contrai. Hi Thành biết thì mừng lắm, nhất định bắt tôi sinh nó. Triệu phunhân cười vui vẻ, còn nói tuyệt đối sẽ không bạc đãi tôi. Thiệu Lâm, côxem, chúng ta thực sự có duyên, làm bạn nhiều năm như vậy, sau này cònlàm chị em cả đời, sau này xin cô để ý hơn…

Chu Thiến vung tay, không chút do dự tát cô ta. Một tiếng bốp vang lên, cắt ngang sự đắc ý của Văn Phương

-   Vô sỉ!

Chu Thiến cắn răng nói được hai chữ, sắc mặt càng tái nhợt, cô lạnh lùng nói:

-   Cô cho là như vậy thì có thể có được thứ cô muốn? Cô cứ tự lừa dối bản thân đi. Nếu bọn họ để ý cô nhưvậy thì đã chẳng bắt cô trốn đến đây, không cho tôi biết

Văn Phương bưng mặt, vẻ mặt lúc hồng lúc trắng, cô ta nhìn Chu Thiến, trong mắt đầy sự oán độc, lớn tiếng nói:

-   Cô đánh đi, cứ đánh đi, tôi nói cho cô biết, tôi không sợ cô đâu

Nói xong, cô ta buông tay nhìn Chu Thiến chằm chằm, trong mắt là sự điên cuồng vô hạn:

-   Vậy sao? Đúng như cô nói sao?Cô chắc chắn thế sao? Đúng thế, bọn họ chỉ muốn đứa bé rồi sẽ dùng tiềnđuổi tôi đi, nhưng thế thì sao?

Cô ta chỉ vào bụng mình:

-   Bất kể thế nào cũng không thayđổi được sự thực này. Nơi đây là con của Hi Thành, cũng là con tôi, đứabé này là mối liên hệ chặt chẽ giữa chúng tôi, sau này Hi Thành nhìn nósẽ nhớ tới tôi. Sau này con tôi lớn sẽ biết đến mẹ của nó là ai, đến lúc đó sẽ muốn nhận lại người mẹ này. Cả đời này tôi đều bám lấy các người. Mà cô, Tống Thiệu Lâm, mỗi ngày nhìn con tôi cô sẽ nghĩ đến trước kiachúng tôi từng ân ái thế nào, chờ đến lúc cô khổ cực nuôi con tôi khônlớn chẳng qua cũng chỉ là may áo cưới cho tôi thôi (Làm 1 việc chỉ đểlợi cho người khác). Thiệu Lâm! Cô nói xem tôi nói đúng hay sai?

Chu Thiến kinh hoàng đứng đó, nửa ngày mới nói:

-   Văn Phương, chẳng lẽ cả đời này cô muốn sống như thế? Còn muốn biến con mình thành công cụ, chỉ vì mộtngười đàn ông không yêu cô. Đánh bạc cuộc đời bản thân và đứa trẻ nhưthế có đáng sao?

Văn Phương cười sầu thảm:

-   Từ nhỏ cô đã sống an nhàn sungsướng, cuộc sống thoải mái, ngay cả một ngày chỉ ăn bánh bao đã khôngchịu nổi. Cô sao hiểu được sự khổ cực của tôi, tôi vất vả lắm mới có cơhội này, có thể làm người cao cao tại thượng, đổi lại làm ai cũng sẽkhông bỏ qua

Cô ta tới gần Chu Thiến, trong mắt lóe sáng:

-   Tống Thiệu Lâm, tôi cá cô không độc ác bằng tôi, tôi cũng cá cô sẽ không dây dưa cả đời với tôi. Tôicũng cá cô sẽ không chịu được tình huống này. Cho dù chỉ có chút hivọng, tôi dùng cả đời đánh cược cũng có sao?

Chu Thiến đột nhiên như mất đi sức lực,Văn Phương gằn từng tiếng như những chiếc đinh đóng vào màng nhĩ ChuThiến, hung hăng đánh thẳng vào lòng cô. Cảm giác đau đớn này không thểdùng từ ngữ mà hình dung. Bắt cô trả lời thế nào? Nói cô không sợ, sẽdây dưa với cô ta cả đời, bất chấp cả đời đau khổ cũng không cho cô tanhư ý?

Cô cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, lưngthẳng tắp, cằm ngẩng cao, không muốn lộ vẻ yếu đuối trước mặt Văn Phương nhưng sự thất vọng, đau khổ trong lòng lại vét sạch cô, cô hao hết sứclực mới chống đỡ không ngã quỵ.

Cô nhìn Văn Phương, bình tĩnh, đạm mạckhiến lòng Văn Phương co rút. Văn Phương hoảng hốt bất định, vì sao côlại bình tĩnh như vậy. Chẳng lẽ Thiệu Lâm thật sự cùng mình đấu đá? Nếucô ấy và Triệu gia đồng lòng thì sẽ phiền toái nhiều đây. Văn Phương oán giận. Thế thì sao? Bọn họ nghĩ có thể phủi sạch mọi thứ về cô, TốngThiệu Lâm không cho cô ta đường sống thì cô ta cũng không để cô đượcyên.

Tưởng cho chút tiền là cô sẽ thôi sao?Sao có thể? Cho dù Tống Thiệu Lâm cắn chặt vị trí con dâu cả không thathì ít nhất Văn Phương này cũng sẽ phải được mọi người nhận thức, hàohoa xuất hiện trước mặt mọi người. Cho dù không có danh phận chính thứcnhưng cũng không để ai coi thường. Nếu chỉ là vì tiền thì cô ta cần gìtốn sức như vậy.