Con Dâu Mới Là Chân Ái

Chương 2




6.

Trên bàn ăn, Bạch Tiểu Nghiên nhút nhát nhìn mẹ chồng tôi, không dám đưa tay gắp thức ăn.

Trương Phong thấy vậy, đưa tay gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào bát Bạch Tiểu Nghiên.

"Em ăn đi, em thích ăn món này nhất mà."

Mặt tôi đen lại, bởi vì sườn xào chua ngọt luôn là món tôi thích ăn nhất.

Mẹ chồng nghiến răng nghiến lợi nhìn thằng con trai của mình, đứng lên cầm đ ĩa sườn xào chua ngọt đặt trước mặt tôi.

"Con dâu, con ăn đi."

"Không người khác ăn mất đấy."

Vẻ mặt bà chỉ tiếc mài sắt không nên kim, bà nhìn Trương Phong, lửa giận trong lòng tôi lại tắt ngúm.

| Cái thứ gì chứ, đây là mình làm cho con dâu mình ăn mà.|

| Đừng nói mày là con trai tao, kể cả chó cũng không được.|

Trương Phong bị động tác này dọa choáng người, sau đó tức giận ném đũa, đứng dậy gào lên với chúng tôi.

"Hai người có ý gì?"

"Nếu hai người không ưa Tiểu Nghiên thì nói với con là được, sao phải bắt nạt cô ấy? Có cái gì thì nhắm vào con đây này!"

Bạch Tiểu Nghiên đưa tay kéo kéo góc áo anh, hai mắt đỏ ửng.

Tôi ngước nhìn bọn họ, nhẹ nhàng đặt bát cơm trong tay xuống.

"Trương Phong, anh biết em thích ăn món gì không?"

Trương Phong dường như không nghĩ tôi sẽ hỏi vậy, đờ người ra.

Anh ấp úng mãi cũng không nói thành lời, trông có hơi luống cuống.

"Trước giờ em chỉ nghĩ anh ngốc, chưa thoát được khỏi cái bóng của Bạch Tiểu Nghiên."

"Bây giờ nhìn lại, là em sai rồi, anh vẫn thích cô ta đúng không?"

Trương Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, phủ nhận luôn.

"Không."

Bạch Tiểu Nghiên nghe được câu này, tia sáng trong mắt cô ta tắt ngúm, lại có hơi cáu kỉnh nhìn tôi.

Tôi hừ lạnh một cái, khoanh tay lại.

"Trương Phong,chúng ta ly hôn đi."

Mẹ chồng mở to mắt nhìn tôi, ngón tay đặt trên đùi cuộn lại.

| Đừng mà, đừng ly hôn, mẹ chỉ muốn con dâu của mẹ thôi!|

Trương Phòng lắc đầu liên tục, quỳ gối bên cạnh tôi.

"Vợ, đừng ly hôn, anh sai rồi, anh sai rồi mà."

"Em, em tha cho anh một lần đi, lần sau anh không dám nữa."

Nhìn gương mặt anh thành khẩn, tôi đưa tay vỗ mặt anh.

"Trương Phong, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đừng quên anh còn nợ em cái gì."

7.

Trương Phong nợ tôi không chỉ là 5 năm hèn kém yêu hắn, mà còn nợ tôi 57 triệu.

Chuyện này không ai biết, chỉ có tôi và Trương Phong biết.

Ngay cả mẹ chồng tôi trước giờ cũng vẫn nghĩ tôi là đứa trẻ nông thôn, leo cao lên nhà họ.

Nhưng lại không nghĩ là tôi là bà chủ có 5 ngọn núi lận.

Năm đó tôi đưa tiền cho Trương Phong, bảo hắn đi mở công ty, không thì sao hắn có thể có phong quang vô hạn như bây giờ chứ?

Mẹ chồng hơi nghi hoặc nhìn tôi một chút, trong lòng sóng lớn chập chùng.

| Hả? Còn có gì mà mình không biết à?|

Trương Phong nghe lời tôi nói, ánh mắt lấp lóe, nhẹ nhàng gật đầu.

"Anh hiểu."

Sau đó liền quay đầu về phòng làm việc, một ánh mắt cũng không cho Bạch Tiểu Nghiên.

Đêm đó, lúc tôi ra phòng khách lấy nước uống, lại thấy Bạch Tiểu Nghiên ngồi trên ghế sofa.

Lúc tôi đi qua cô ta, cô ta gọi tôi lại.

"Tôi đánh giá thấp cô rồi, Vương Mộng à."

Tôi xoay cốc nước trong tay, hứng thú nhìn cô ta.

"Cô Bạch đây là có ý gì?"

Bạch Tiểu Nghiên nhếch môi, quay đầu híp mắt nhìn tôi.

"Đừng giả bộ hồ đồ nữa, nếu tôi đã vào được nhà cô, thì tôi cũng sẽ có cách đoạt Trương Phong lại."

Tôi méo miệng nhìn cô ta, gật đầu.

"Vậy cô cứ thử xem, là anh ấy không xa được cô, hay không rời được cái nhà này."

"Theo tôi được biết, trước cô Bạch đây cũng không thuần khiết thế đâu. Chị dâu nhỉ?"

Bạch Tiểu Nghiên rụt tay, trên mặt cũng hơi hoảng hốt.

"Cô... cô nói cái gì?"

Tôi đặt nhẹ cốc nước trong tay lên bàn, ngẩng đầu, ngẫm một lúc.

"Ừ, không phải cô từng rất muốn những thứ đó sao?"

"L@m tình nhân của anh trai tôi và ngồi trong tù, cái nào thoải mái hơn nhỉ?"

Ánh mắt Bạch Tiểu Nghiên khẽ biến, ấp úng không nói thành lời.

8.

Thực ra lúc Bạch Tiểu Nghiên vừa vào cửa, tôi đã nhận ra cô ta rồi.

Cô ta là một trong những người phụ nữ anh trai tôi bao nuôi.

Vốn dĩ chỉ là một cuộc giao dịch thôi, nhưng cô ta không biết đủ, còn bắt đầu nhúng tay vào chuyện làm ăn nhà tôi.

Cứ như thực sự tưởng mình là nữ chủ nhân nhà họ Vương ấy.

Lúc bị anh trai tôi phát hiện, Bạch Tiểu Nghiên đang giao dịch với một công ty nước ngoài, là về bí mật thương mại của công ty.

Lần tiết lộ ấy khiến cha mẹ tôi bị tai nạn, cả 2 thiệt mạng.

Anh tôi trực tiếp tống cô ta vào cục cảnh sát, mấy ngày sao mới thả ra.

Ngày cô ta bị bắt đi, cô ta căm hận nhìn chúng tôi, vẻ mặt âm u.

"Tôi nhất định sẽ khiến mấy người phải trả giá."

Khoog nghĩ tới, cô ta lại tìm tôi đầu tiên.

Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô ta, tôi cong môi.

"Kinh doanh thất bại cái gì chứ, rõ ràng là vừa ra tù."

"Chỉ mỗi Trương Phong mới bị cô gạt thôi, cô thức thời chút đi."

Sau đó tôi quay người, đi về phía phòng ngủ.

Đi được hai bước, tôi lại thấy cửa phòng mẹ chồng hé hé một khe nhỏ.

Một đống âm thanh ngổn ngang vang lên bên tai tôi.

| Định coi con trai tôi thành công tử bạc liêu à?|

| Mình nhất định phải đuổi người phụ nữ này ra ngoài, không giữ loại bẩn thỉu này được.|

Nghe tiếng lòng mẹ chồng, tự dưng tôi lại thấy hứng thú.

Tôi cũng muốn nhìn mẹ chồng đuổi cô ta đi kiểu gì.

Nhưng tôi không ngờ tới, tôi không đợi được mẹ chồng ra tay, nhưng lại đợi được cảnh Trương Phong và Bạch Tiểu Nghiên hú hí với nhau.

9.

Nửa đêm, tôi bị một âm thanh đánh thức.

Cảm giác được Trương Phong bên cạnh rón rén rời giường, không dám phát ra âm thanh.

Tôi chăm chú nhắm mắt, cố gắng để bình ổn hô hấp.

Anh chậm rãi tựa sát lỗ tai tôi, nhẹ nhàng gọi.

"Vương Mộng?"

Nhìn tôi từ đầu tới cuối không phản ứng lại, anh mới yên lòng ra ngoài.

Chân trước anh vừa bước đi, chân sau tôi đã bám theo, trơ mắt nhìn anh tiến vào phòng Bạch Tiểu Nghiên/

Tôi đứng ngoài cửa, nhìn qua khe cửa chưa khép chặt.

Hai thân thể tr@n truồng quấn quýt vào nhau, hô hấp dồn dập.

"Anh Phong, bao giờ anh ly hôn với cô ta thế?"

Sắc mặt Bạch Tiểu Nghiên ửng hồng, giọng điệu có hơi bất ổn.

Tôi cắn răng, nhìn cảnh tượng ướt át ấy, chuẩn bị muốn vọt vào.

Một giây sau đã bị bàn tay khác kéo lại.

Tôi quay đầu nhìn sang, mẹ chồng lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh.

Lúc này, Trương Phong cũng đã mở miệng.

"Chờ anh chuyển hết tiền của cô ta và nhà cô ta đi, anh sẽ đưa em và mẹ rời đi."

"Hiện tại công ty dưới danh nghĩa cô ta, nhưng có một nửa là của anh, em còn sợ không có tiền hửm?"

Tôi đột nhiên nghĩ tới, những ngày qua cấp dưới cũng không báo cáo công việc với tôi.

Mỗi lần hỏi tới, cũng đều là đã báo cáo cho Trương Phong rồi.

Trước đây tôi tin tưởng hắn vô điều kiện, cũng không nghĩ hắn sẽ lén lút giở trò.

Sắc mặt mẹ chồng bình tĩnh, thế nhưng hai tay bà siết chặt, lộ rõ tâm lí bà.

| Trương Phong đúng là bị váng đầu rồi, cái loại bẩn thỉu như thế cũng để ý được.|

| Con dâu đáng thương của mẹ, mẹ nhất định sẽ trút giận dùm con.|

Một giây sau, bà kéo tay tôi vào phòng ngủ bà.

10.

Nghĩ tới Trương Phong và Bạch Tiểu Nghiên, tôi tức giận run người.

Thốt ra những lời gai góc.

"Mẹ kéo con làm gì? Sợ con vào xé nát con trai mẹ à?"

Mẹ chồng đưa tay vỗ vỗ tôi, thở dài một hơi.

"Mẹ biết giờ con rất tức giận, nhưng đừng kích động."

"Mẹ sẽ giúp con."

Nếu không phải nghe được suy nghĩ của bà, tôi nhất định sẽ nghĩ bà đang cố hãm hại tôi.

Tôi nửa tin nửa ngờ nhìn mẹ chồng.

"Sao mẹ lại giúp con? Không phải mẹ rất ghét con à?"

Ánh mắt mẹ chồng nhìn tôi có hơi né tránh, hồi lâu mới mở miệng.

"Trước kia mẹ không thích con, nhưng sau đó chung đụng, cãi nhau cũng khá vui."

"Được rồi, mẹ thừa nhận con là người vợ hiền lành đảm đang, bây giờ mẹ rất thích con."

"Mẹ biết Trương Phong làm ra chuyện như vậy, chắc chắn con sẽ cãi nhau với nó, nhưng mẹ là trưởng bối, hi vọng con có thể vui vui vẻ vẻ."

"Coi như là để mẹ bảo vệ con, cơn giận này để mẹ trút thay con, đừng làm bẩn tay mình."

Nhìn vẻ mặt chân thành của bà, tôi im lặng không lên tiếng.

Bởi vì cùng lúc đó, tâm lý bà cũng thay đổi thất thường.

| Con bé tốt, nếu con là con gái mẹ thì tốt rồi.|

Tôi mím môi không nói gì, chỉ đưa tay ôm bà vào lòng.

"Mẹ."

Mẹ chồng hai tay run rẩy ôm tôi, suy nghĩ bà suýt nữa làm tôi xỉu.

"Ngày mai con đi tới công ty Trương Phong với mẹ một chuyến."

"Nghe người phía dưới nói, Bạch Tiểu Nghiên được đặc cách, trực tiếp thành thư kí tổng giám đốc."

Giọng mẹ chồng bình tĩnh, con ngươi bà lóe sáng.

Tôi nhẹ nhàng gật đầu, sau khi kết hôn với Trương Phong, anh vẫn không cho tôi nhúng tay vào chuyện công ty, ngược lại còn giao một phần lớn thực quyền cho mẹ chồng.

Thế nên phu nhân tổng giám đốc là tôi đây, cũng lâu lắm rồi không lộ diện.