Con Dâu Khát Tình - Thời Phân

Chương 5: Đào mọng nước




Bỏ lại Phàn Tín với biểu cảm không rõ.

Cô nói dối hắn.

Tối qua trong một buổi tiệc rượu, hắn đã nhìn thấy An Thiến Thiến, cô ấy đi dự cùng chồng và ba chồng, không hề đi với cô, rõ ràng đây chỉ là cái cớ để Phùng Dao lấp liếm qua chuyện.

Nhưng điều này cũng không có gì, trưởng bối giấu giếm vãn bối, trẻ con quay ngược lại lừa gạt phụ huynh, đây mối quan hệ gia đình thường thấy.

Tuy Phùng Dao đã 29 tuổi, nhưng trong mắt hắn, cô vẫn là trẻ con, cô không muốn nói thật với hắn cũng rất bình thường.

Dù gì hắn là ba chồng cô, không chỉ cách nhau bối phận, còn cách cả quan hệ nam nữ cần được kiêng dè.

Giống như hắn sẽ không nói cô biết tối hôm trở về, hắn đã cho người tìm mấy cô gái xinh đẹp gợi cảm.

Vóc dáng và khuôn mặt đều không thua gì Phùng Dao.

Hôm đó hắn nảy sinh ham muốn tình dục với con dâu, chuyện này không hề khiến hắn khó xử hay khó chấp nhận.

Mặt mũi và vóc dáng của cô phù hợp với gu hắn, đến cả mông cũng bị hắn thấy, hắn chỉ là một gã đàn ông bình thường, dương v*t cũng sẽ vì dục vọng mà cương lên, hai người cũng không hề có quan hệ huyết thống, hắn cương lên với cô cũng chẳng có gì lạ.

Từ rất nhiều năm trước, sau khi ly hôn trong hòa bình với vợ, cách giải quyết nhu cầu tình dục của Phàn Tín chính là định kỳ tìm phụ nữ.

Hắn quen sống theo quy củ, lúc nhàn rỗi nổi hứng thì phát tiết dục vọng tích tụ, chuyến này vì đi công tác quá lâu, đã mấy tháng rồi hắn không làm.

Nhưng những người phụ nữ kia, hắn sờ mấy cái đã phát hiện làn da quá bình thường, không mịn màng như làn da của con dâu, có cô trông cũng rất tuyệt, nhưng vú lại không đủ trắng, bầu vú cũng không lớn bằng Phùng Dao, hắn chỉ sờ cho có.

Sự kén chọn quá mức này khiến hắn tức giận, tiếp đó liền gọi người trả những cô gái này về lại hết.

Hắn giống như vô tình liếc thấy một quả đào hấp dẫn, còn chưa kịp hái xuống, sau đó tìm vật thế thân nhưng vẫn thiếu chút gì đó.

Hắn về nhà muốn cảm nhận thật kỹ xem liệu cô có mang lại cảm giác giống vậy không, kết quả suốt hai ngày cô không về, thế nên mới có màn ôm cây đợi thỏ như lúc nãy.

Vào khoảnh khắc cô về nhà, hắn mới cảm nhận rõ ràng mình đúng là đã nổi lên hứng thú đặc biệt với cô, bắt đầu quan tâm đến cô hơn.

Có lúc, một người đàn ông nảy sinh cảm giác với một người phụ nữ là chuyện rất ngang ngược và vô lý.

Phùng Dao không biết ba chồng mình nghĩ nhiều vậy, cô nhanh chân về phòng mình ở tầng 3, gặp dì Trương ở trước cửa vừa mới xếp lại tủ đồ của cô.

Cô gọi bà lại hỏi: "Dì Trương, hai hôm nay ông chủ đều về nhà sao?"

Dì Trương không hiểu gì gật đầu: "Đúng vậy, dạo này tối nào ông chủ cũng về, tối hôm trước còn hỏi cháu nữa."

Phùng Dao đỡ trán, khẽ thở dài, có cảm giác như hồi cấp ba trốn đi chơi bị phụ huynh bắt được.

Buổi chiều, Phùng Dao xử lý công việc ở phòng sách, không xuống dưới lầu, đến bữa cơm tối cũng không thấy Phàn Tín, chắc là lại ra ngoài.

Như vậy mới hợp với hình tượng bận rộn của ba chồng, Phùng Dao thả lỏng ngồi trong phòng, vừa chăm sóc da vừa gọi điện cho An Thiến Thiến.

Phùng Dao đắp mặt nạ, mặc váy ngủ tơ mỏng nhẹ, để lộ hơn nửa bộ ngực.

Cô khẽ nhấc cánh tay, bôi dưỡng thể lên hai bầu vú nửa kín nửa hở, cả người tỏa mùi hương nhàn nhạt sau khi tắm.

"Bạn yêu, nghe nói cậu ngủ lại Đêm Hạ hai đêm, sướng lắm chứ gì?" An Thiến Thiến không bỏ qua cơ hội trêu chọc cô.

"Khẽ tiếng thôi." Giọng Phùng Dao nhỏ nhẹ hơn bình thường: "Tớ nói với ba chồng là hai hôm nay chúng ta đi chơi cùng nhau, cậu hiểu đấy, đừng để lộ."

An Thiến Thiến nghe lời cô nói liền yên lặng 2 giây mới lên tiếng: "Dao Dao, vậy ông ấy có nói cậu biết là hôm qua ông ấy gặp tớ không?"

"Tối qua tớ theo hai cha con Đặng Phương Minh đi dự tiệc, Phàn tổng cũng quen ba chồng tớ, còn chào hỏi nhau nữa."

"Hả?" Phùng Dao chau mày, gỡ mặt nạ xuống: "Thế chẳng phải là lời nói dối của tớ bị lộ rồi?"

"Hình như đúng vậy..."

Phùng Dao im lặng, xem ra ba chồng biết cô lừa hắn rồi, nhưng không vạch trần, còn vờ như tin cô.

Thôi vậy, dù gì cũng không phải chuyện gì lớn, mong là tốt nhất hắn đừng đi điều tra, cô vẫn muốn yên ổn, không muốn phá vỡ sự hòa hợp ở hiện tại.

Dù có lỡ bị phát hiện, cô cũng chỉ là đi tìm thú vui thôi, chắc không đến mức nổi giận đùng đùng không chấp nhận nổi chứ?

Phùng Dao càng nghĩ càng xa, dứt khoát bỏ qua.

Tóm lại vẫn phải tém tém, giả vờ ngoan ngoãn mới được.

Phùng Dao ngủ một giấc thật ngon, sáng dậy đi xuống lầu.

Dì Trương đang ở trong nhà bếp, bàn ăn không có ai, Phùng Dao ngồi xuống, nhấp một ngụm cà phê, tâm trạng khá tốt.

Xem ra Phàn Tín đã đi từ sớm, không thể nào chưa dậy được.

Lúc cô đang vui vẻ suy đoán, cửa tầng 1 được mở ra, người đàn ông vóc dáng cường tráng vắt khăn lông trắng đi vào, tóc hơi rối, nước chảy trên trán.

Nửa người trên ở trần, múi thịt rõ ràng, phía dưới mặt quần bơi.

Hóa ra vẫn chưa đi, mà là đi bơi trong sân.

Phàn Tín cũng rất tự nhiên liếc mắt, nhìn động tác đang ăn của con dâu dừng lại, đôi môi đỏ khẽ mở, rõ ràng là rất ngạc nhiên với sự xuất hiện của hắn.

Hắn lau lau tóc, hỏi cô: "Có chuyện gì à?"

Phùng Dao vội lắc đầu, nuốt miếng trứng chiên, di chuyển tầm mắt xuống dưới.

Bản tính sắc nữ hiện hình, ánh mắt cô lướt qua bụng dưới ba chồng, không kiềm được dừng lại. Quần bơi màu xanh đậm của hắn cũng ướt, bó sát khối to lớn nhô lên ở đũng quần.

Trông có vẻ... rất to, mới sáng sớm, quá kích thích.

Tai Phùng Dao nóng bừng.

Nghĩ tới đây là ba chồng mình, lý trí của Phùng Dao bắt cô thu hồi ánh mắt.

Nhưng cái nhìn này dường như bị Phàn Tín bắt được, hắn chầm chầm bước qua, cơ ngực màu mật cũng dính nước, giọt nước men theo cơ bắp rơi xuống, thuận theo cái eo rắn chắc của người đàn ông chảy vào trong lưng quần.

Hắn đi đến bên cạnh cô rồi dừng lại, hơi nước khắp nơi cùng với hơi thở đàn ông sau khi vận động đan xen nhau ùa đến.

Phùng Dao mất tự nhiên đỏ cả tai, gần cô như vậy làm gì chứ? Cô sắp bị hun nóng bởi nhiệt độ cơ thể ba chồng rồi.

Đang định hé môi nói gì đó, Phàn Tín cúi đầu hỏi cô: "Nhìn gì vậy?"

Phùng Dao nâng mắt nhìn anh, kiếm cớ: "Con thấy ba mới sáng đã đi bơi, định khuyên ba nhanh thay đồ, coi chừng bị cảm."

Giọng cô vừa nũng nịu vừa dễ nghe, Phàn Tín lướt nhìn đôi chân đẹp đẽ của cô, cười một tiếng, đẩy nhẹ trán cô: "Câu này con nên tự nói với mình."

Đang là mùa xuân, chưa đến hè, cô đã mặc váy ngắn và tất ren rồi, đó mới là lạnh.

Lúc Phàn Tín nói còn mang theo ý cười, giống như vừa trêu ghẹo vừa thân thiết.

Nói xong hắn đi thẳng lên lầu.

Trán cô hơi ẩm ướt vì bị hắn chạm vào, nhìn bờ vai to rộng của hắn, cô cảm giác có gì đó sai sai.

Nhớ đến thứ khổng lồ ở dưới háng hắn, Phùng Dao cọ cọ chân, thấy hơi thích thích.

Không được, đó là ba chồng, cô có dâm, muốn ngủ với đàn ông cỡ nào cũng không thể thèm thuồng hắn được.

Phùng Dao buông bỏ suy nghĩ, yên ổn ăn sáng, quyết định phải bớt tiếp xúc với ba chồng lại.