Dì Trương làm việc ở biệt thự cũng đã lâu, lúc mới đầu bà vào làm còn không biết chủ nhà là ai, đều là trợ lý của Phàn Tín phụ trách tuyển người, sau khi thử việc hài lòng thì được ở lại.
Công việc của bà cũng không nhiều, chủ yếu là chăm sóc một mình Phùng Dao. Có một khoảng thời gian tâm trạng Phùng Dao không được tốt, không thường xuyên đến công ty, vị giác cũng kém, bà nấu ăn ngon, ngày ba bữa đổi món, chăm sóc cho Phùng Dao rất chu đáo.
Mới đầu bà cũng thấy lạ, căn nhà lớn thế này tại sao chỉ có một mình Phùng Dao ở, hơn nữa bà cũng biết cô đã kết hôn rồi. Thế nên khi Phàn Tín cứ cách chục ngày nửa tháng đi công tác trở về, bà liền biết đây là chủ nhà, còn tưởng hai người là vợ chồng, vì trông Phàn Tín cũng không hề già, chỉ có biểu cảm nghiêm túc và cách ăn mặc trưởng thành mới bộc lộ rõ khoảng cách tuổi tác với Phùng Dao.
Có điều bà cũng nhanh chóng biết được là mình nhầm, vì Phùng Dao rất lễ phép gọi ba. Dần dà bà cũng quen thân với những người làm khác trong nhà, tìm hiểu được một số chuyện.
Mới đầu bà còn thầm cảm thấy dù con trai đã mất thì ba chồng và con dâu sống chung dưới một mái cũng không hay lắm, chung đụng không được tiện. Nhưng sự thật khiến bà nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ này, Phàn Tín rất bận, có khi đến tận mấy tháng còn không về, còn Phùng Dao sau đó cũng khôi phục công việc, bận rộn không thấy người, thỉnh thoảng về nhà ăn cơm rồi lên lầu.
Thế nên dì Trương luôn cho rằng quan hệ ba chồng con dâu không thân thiết, chỉ thỉnh thoảng nói chuyện công việc trên bàn ăn.
Nhưng mấy tháng gần đây, bà phát hiện tần suất ở nhà của Phàn Tín rõ ràng là nhiều hơn hẳn. Hai người chung đụng vẫn rất nhạt nhẽo, thế mà không biết hôm nọ làm sao mà Phàn Tín nổi nóng, gọi Phùng Dao lên lầu, có lẽ đã mắng người ở trong phòng sách nên lúc đi ra sắc mặt Phùng Dao có vẻ chán nản.
Thời gian đó quan hệ của hai người đúng là rất căng thẳng, dì Trương cũng không biết là chuyện gì khiến họ trở nên như vậy, lâu lâu Phùng Dao chủ động mở lời, ông chủ cũng tỏ thái độ ghét bỏ và ngó lơ.
Dù là vậy, họ vẫn đi công tác cùng nhau.
Sau chuyến công tác, quan hệ hài hòa hơn nhiều, Phàn Tín cũng không lạnh mặt nữa, cả hai đều rất thân thiết, thường hay bắt gặp họ ở cạnh nhau.
Tiếp sau đó bà cũng cảm giác có gì đó sai sai, có lúc hai người ngồi rất sát nhau, hôm trước còn mơ hồ nhìn thấy tay ông chủ đặt trên đùi con dâu.
Bà còn tưởng là đã nhìn nhầm, lại thêm lần trước Phàn Tín bế Phùng Dao về, bầu không khí quá đỗi mờ ám, bàn tay đặt trên cơ thể phụ nữ cũng không hề kiêng dè. Bà càng quan sát kỹ thì càng phát hiện nhiều thứ. Có lúc buổi sáng Phùng Dao thức dậy vẫn ăn mặc mỏng manh đi xuống lầu, ngực, lưng và đùi đều hở hang, mà Phàn Tín cũng như quen thuộc mà không nói gì.
Có một buổi sáng quên không đóng cửa sổ, trời vừa dứt cơn mưa, Phùng Dao hắt xì một cái, Phàn Tín bèn tiện tay lấy áo khoác của mình choàng lên người cô. Hành động rất tự nhiên, bà thấy cảnh này muốn nói rồi lại thôi.
Sau đó lại chú ý trong thùng rác phòng ngủ Phàn Tín có lúc sẽ có đống khăn giấy đáng ngờ, còn lẫn với khăn lông, rõ ràng là cố ý vứt vào.
Dì Trương cũng nhận ra quan hệ của không chỉ là hòa hợp nữa, mà là tốt vô cùng, thường xuyên đi chung, buổi sáng cùng nhau xuống lầu, tối còn về với nhau, y như người thân một nhà.
Gần đây lại càng thường xuyên làm việc cùng nhau, có một hôm bà bê trà nước lên phòng sách, cửa phòng không đóng kín, bà nghe được Phùng Dao đang làm nũng xin gì đó, bình thường rất ít khi nghe cô nói chuyện bằng giọng điệu đó, mà Phàn Tín cũng đồng ý, giống như rất nuông chiều cô.
Nhưng dù suy đoán nhiều cỡ nào thì cũng chẳng bằng tận mắt thấy.
Dì Trương đã lớn tuổi, hay ngủ sớm, đêm đi tiểu xong là bị khó ngủ, nhớ ra trên lầu còn quần áo chưa cất nên mới đi lên. Bà sống ở lầu 1, thường thì tối sẽ không đi lên trên, ai ngờ lâu lâu lên một lần lại bắt gặp cảnh loạn luân này.
Nhìn váy Phùng Dao sắp bị cởi hết xuống, cơ thể trắng nõn mịn màng, gương mặt kiều diễm động lòng, còn ba chồng tuy vẫn mặc đủ quần áo nhưng tư thế bế người thì qua loa gấp gáp như muốn vào việc ngay.
Lại còn nghe thấy những lời không nên nghe, dì Trương đỏ cả mặt, không ngờ bình thường hai người trông rất đứng đắn, lúc ở riêng lại dâm loạn thế này.
Khi Phàn Tín quét mắt qua, dì Trương muốn chuồn đi cũng không còn kịp, bà lắp ba lắp bắp, khó xử hơn cả đương sự, nghĩ mấy giây cũng không ra được lời gì bèn loạng choạng đi xuống.
Bóng người biến mất, Phùng Dao cũng được bế về tới giường. Cô vừa được đặt xuống, bầu vú to bự nảy ra khỏi vạt váy, Phàn Tín vẫn bình thản lôi kéo hai chú thỏ múp.
Phùng Dao ngại chết đi được, vừa rồi vẫn ráng giữ bình tĩnh, giờ không nhịn được cong gối đá bụng dưới cứng ngắc của người đàn ông: "Đều tại ba."
Phàn Tín tách chân cô ra, vẫn rất mặt dày, tự bày ra tư thế: "Trách gì ba?"
Hai chân Phùng Dao bị tách ra, cả người trần truồng, bị hắn nhìn vùng kín và bầu vú từ trên cao, lời muốn nói ra cũng không còn khí thế, tức giận hừ hừ mấy tiếng.
Trách hắn lên cơn n*ng ở phòng sách, còn cởi đồ cô, càng trách hắn nói lời dâm tục, bị người ta nghe thấy.
Cô đâu có thú vui thích cho người khác xem cảnh này.
Phàn Tín khẽ cười, cúi người hôn môi cô: "Được rồi, mai ba nói chuyện với bà ấy, sẽ không ảnh hưởng gì đâu."
Nói xong hạ eo cắm vào vùng kín non mềm kia: "Ưm... khít quá, Dao Dao, *** em ướt quá, có phải này cũng trách ba không?"
"A a... lão dê xồm... vào chậm thôi chứ..."
Tiếng nước phốc phốc, Phàn Tín ra vào nhanh hơn, từng cú giã khiến cô chóng mặt hoa mắt, miệng hắn vẫn nói: "Không chậm được, gọi ba đi, gọi cho dễ nghe, ba cho em phun nước."
"Hu hu..."