Con Dâu Khát Tình - Thời Phân

Chương 37: Thân mật thành thói quen




Tuy về nhà sẽ không tiện như ở bên ngoài, nhưng lại có kích thích của vụng trộm, hơn nữa Phàn Tín cũng tận dụng triệt để mọi lúc mọi nơi, mấy ngày nay Phùng Dao đã bị hắn làm rất nhiều lần.

Thường thì buổi sáng thức dậy, cả hai đều trần truồng nằm trong ổ chăn, ngực và mông cô đều là vết hôn cắn, phía sau người là cơ thể nóng hừng hực của người đàn ông.

Còn có lần ** xong trong nhà tắm, cô ngất luôn, được Phàn Tín ôm về phòng ngủ của hắn, đến hôm sau tỉnh dậy mới phát hiện ra không phải phòng mình.

Tiếng nước chảy vang lên trong nhà tắm, Phùng Dao ngồi trên giường tìm váy ngủ khắp nơi, lúc làm tình ý loạn tình mê, chẳng thể nhớ nổi bị hắn cởi ném đâu rồi.

Phàn Tín tắm xong, phần hông rắn chắc quấn khăn tắm rồi đi ra, hắn đang lau tóc thì nhìn thấy cô gái trên giường nghiêng người, đang nửa bò tìm đồ.

Mái tóc dài óng ánh thướt tha trên lưng, chăn đắp lên tới eo, trượt xuống một chút lộ ra độ cong, hai bầu vú lớn đang cọ xuống dưới, màu sắc đối lập với ga giường tối màu, bầu vú đẫy đà bị đè ép, trông rất đáng thương.

Phàn Tín đi đến bên giường, lật người cô lại, sờ mặt cô nói: "Tìm gì vậy?"

Phùng Dao sắp hết kiên nhẫn tìm tiếp rồi, lát cô còn phải đi làm: "Quần áo."

Tầm mắt Phàn Tín đảo một vòng, đi qua phía bên kia, cầm lấy mảnh vải màu trắng bị kẹt ở khe ghế đưa cho Phùng Dao. Cô nhận lấy, vén chăn lên mặc váy, mông ngực đều lộ ra cho hắn thấy hết.

Bên trong cũng không mặc gì khác, đây là phòng Phàn Tín, không có quần lót mới, cô định đi lên lầu.

Phàn Tín thay xong đồ đi qua, quét mắt nhìn đôi chân lộ ra ngoài của cô, kéo cô lại: "Cũng từng không mặc rồi, xuống lầu ăn trước đã, ăn xong rồi thay."

Sáng sớm đi ra từ phòng ba chồng, Phùng Dao vẫn hơi ngại và lo lắng, vừa bước khỏi phòng đã đẩy tay hắn ra.

Hai người một trước một sau đi xuống lầu, lúc cô ngồi xuống phải giữ váy thật kỹ để che dấu bên trong trần truồng.

Vườn hoa bên ngoài có thợ đang cắt cỏ, cửa sổ mở toang, tiếng máy móc truyền tới.

Cả hai không ngồi đối diện nhau như trước đây mà ngồi cùng một phía, vừa uống cà phê vừa trò chuyện.

Phàn Tín thấy chân cô khép chặt, vài phút sau cô lại quen thói vắt chân, vạt váy nhấc lên để lộ cái *** mê người. Hắn khẽ cười, giúp cô kéo vạt váy xuống đùi: "Cuối tuần công ty có bữa tiệc ngoài trời, muốn đi không?"

Phùng Dao cũng nhận ra được thói quen xấu của mình, vội đặt chân xuống: "Em đi làm gì?"

"Không phải em thích uống rượu à?"

Phùng Dao mím môi, muốn nói rằng mình cũng không ham hố đi lắm. Nhưng đi thì cũng không có gì xấu, cô cũng thích náo nhiệt, cơ mà: "Tiệc nội bộ sao? Em đi với thân phận gì?"

Trước đây cô từng đi cùng Phàn Thụ, lúc đó Phàn Thụ vẫn còn làm việc ở công ty, hai vợ chồng đi cùng nhau thì rất bình thường, nhưng nếu đi cùng ba chồng thì cảm giác hơi kỳ.

"Con dâu thì cũng là người nhà, em còn muốn thân phận gì?" Phàn Tín nghiêng đầu, ý cười nhàn nhạt nhìn cô.

Làm như cô muốn có thân phận gì lắm không bằng, Phùng Dao trừng mắt với hắn.

Hai người ở phòng khách trò chuyện câu được câu mất, lại giống như thì thầm to nhỏ, dì Trương đi ngang qua, Phùng Dao nhớ ra tay Phàn Tín vẫn đặt trên đùi cô.

Cô vội lắc chân, bàn tay kia tự giác rời đi.

Làm tình quá nhiều, hành động thân mật nhỏ nhặt này như thành thói quen, Phùng Dao hơi phiền não, ngồi thẳng người không để ý đến hắn nữa, cũng không biết dì Trương có thấy gì chưa.

Dì Trương đi tưới hoa ở ban công trở lại, vô tình liếc nhìn hai ba con ngồi cạnh nhau, đột nhiên nghĩ tới vừa rồi hình như mình đã nhìn thấy cái gì đó.

Cơ thể họ hơi nghiêng về phía nhau, tay của ông chủ hình như còn đặt trên đùi con dâu?

Bị ý nghĩ khủng khiếp này dọa sợ, bà lại cúi đầu nhìn, hai người kia vẫn đang tập trung ăn. Có lẽ là hoa mắt rồi, bà vội quay đầu đi luôn.

Phùng Dao âm thầm quan sát sắc mặt dì Trương, không thấy gì khác lạ mới đi lên lầu thay đồ, đi đến gần cửa thay giày thì Phàn Tín đã ở đó đợi rồi.

Dạo này cô lại đi ké xe hắn, lâu dần thành thói quen, có lúc ở trên xe cũng chơi đùa nhau, cả hai đều rất ăn ý, vừa có thể thỏa mãn nhau vừa giữ chừng mực không khiến quần áo quá khó coi.

Giờ không có ai, Phùng Dao ném túi cho ba chồng, cúi đầu thay giày, giọng điệu bất mãn: "Sau này không được động tay động chân ở tầng 1 nữa."

Phàn Tín nhàn rỗi đứng bên cạnh nhìn cơ thể quyến rũ của cô, lúc cô cúi đầu bộ ngực đầy đặn lộ ra. Hắn thành thật nói: "Điều này là không thể nào."

"Dê xồm, tay đặt lung tung, suýt nữa bị phát hiện rồi."

"Phát hiện cũng không sao, không dám nói bậy đâu, em sợ gì chứ, lẽ nào em còn có người tình khác?" Hắn không tin tưởng cô cho lắm.

Phùng Dao không hiểu sao hắn lại vòng sang vấn đề khác, cô bĩu môi, hắn có cho có người khác không hả? Cô còn chưa quên lần trước bị hắn mắng đâu.

Cô lên án: "Ba hung dữ chết đi được, em lấy đâu ra người khác, em mới là người cần xem thử ba có giấu người tình ở công ty hay bên ngoài không đó.."

Đôi môi đỏ hồng nhếch lên, Phàn Tín cúi nửa người xuống, không chịu nổi cô lề mề, dứt khoác đeo giày giúp cô, hắn bỗng nhớ đến cảnh lúc trước nhìn thấy cô mang giày.

Chân thon trắng trẻo giẫm lên gót giày, dây giày mỏng nhẹ bao lấy chân, tràn đầy sức hút, đương nhiên quyến rũ nhất vẫn là cảnh đẹp dưới váy.

Hắn khẽ túm chân cô, kiên nhẫn quấn dây, gắn móc giày, giọng điệu thản nhiên: "Được, em cứ xem thử đi."

Có hắn giúp đỡ, Phùng Dao đứng thẳng người, hai tay chống trên bờ vai vững chắc, hắn ngồi xổm thì vẫn rất cao, đỉnh đầu vẫn rất nhiều tóc, không hề có dấu hiệu rụng tóc.

Phùng Dao suy nghĩ lung tung, còn khẽ tách mái tóc hắn ra xem có dấu vết cấy tóc không.

Bên dưới được bàn tay ấm nóng nắm chân, động tới động lui, tuy không đụng chạm bộ phận riêng tư, nhưng vẫn có cảm giác mập mờ.

Một lát sau, Phàn Tín đứng dậy: "Xong rồi."