Con Dâu Hoàng Gia

Chương 65: Xoay chuyển càn khôn (hạ)




Ước chừng Tiêu Đạc sửng sốt khoảng bảy, tám phần thời gian, sau đó mới hiểu được.

Có thai? Kiều Kiều có thai rồi? Nghĩa là, bản thân mình rất có thể lại có thêm một nhi tử! Nếu là lúc trước, có lẽ hắn sẽ thấy thứ tử tới quá nhanh, bây giờ sinh ra phiền chán đối với Vương phi, làm sao còn khắp nơi nghĩ đến việc giữ thể diện cho chính thê? Dù sao sớm muộn gì Mục gia và Phượng gia đều sẽ tranh chấp, bản thân mình sớm có một nhi tử nữa cũng không tệ.

Ít nhất đều có thể trói chặt cả hai bên Mục gia và Phượng gia.

Còn nữa, ai sẽ ghét bỏ mình có nhiều con cái? Đương nhiên càng nhiều mới càng tốt.

Trước mắt con trai của Vương phi chiếm vị trí đích trưởng tử, thai này của Kiều Kiều, cho dù là nhi tử cũng là con thứ, trên danh phận là rõ ràng rành mạch, ---- mình đi ngay, đi thẳng, không làm nàng ta thất vọng. Mà nàng ta lại có lỗi với mình, như thế mình cũng không cần phải lúc nào cũng suy tính kỹ lưỡng khắp nơi vì nàng ta.

Hao phí mười năm tâm huyết, kết quả là..., mình chỉ nhận được một phát dao lạnh lẻo mà thôi.

"Ngốc rồi hả?" Phượng Loan hờn dỗi, "Lục Lang, chàng không vui sao?"

"Làm sao ta có thể không vui?" Tiêu Đạc từ từ lấy lại tinh thần, sâu dưới đáy mắt đều không che hết được sự vui mừng, tiến lên kéo nàng, lại lo lắng sẽ đè vào nàng, "Vui mừng, ta đương nhiên là vui mừng." Đặt bàn tay to lên vùng bụng bằng phẳng, nhẹ nhàng vuốt ve, hỏi liên tục: "Khi nào thì biết ra? Đã mời đại phu khám chưa?"

Phượng Loan chọc chọc vào mặt hắn, tỉ mỉ nói: "Chính là hôm Vương phủ làm pháp sự, ta tính ngày, thấy quý thủy đã muộn hai ngày rồi, nhưng không dám lộ ra, còn lo lắng trong phủ lại xảy ra chuyện ầm ĩ, nên trước hết nghĩ tới tránh ở chỗ mẫu thân."

Tiêu Đạc vuốt cằm nói: "Ừm, nàng làm rất đúng."

---- con nối dòng quan trọng nhất, mấy cái thanh danh gì đó đều là trống rỗng!

Phượng Loan lại nói: "Từ nhỏ cơ thể của ta đã được mẫu thân điều dưỡng, thiên kiều vạn quý, thời kỷ nhất định rất chính xác. Sau đó lại đợi ba ngày, thì lấy cớ mẫu thân muốn bắt mạch bình an, tìm một đại phu quen thuộc thỏa đáng với Phượng gia tới bắt mạch." Nói đến đây, liền dịu dàng mỉm cười, "Đại phu đã xác nhận, là hỉ mạch."

Mấy ngày nay tâm tình của Tiêu Đạc rất xấu, nghe xong điều này, không những lập tức đều được quét hết sạch mà còn tươi sáng rực rỡ lên nữa.

Đối với bây giờ mà nói, Vương phi không chỉ một mà đến hai, ba lần cùng Mục phu nhân lập kế gây thêm phiền phức cho mình, vui vẻ làm bậy, mà Kiều Kiều, lúc nên nhượng bộ thì nhượng bộ, lúc nên tránh né thì tránh né, không chỉ có tận lực giảm bớt phiền toái cho hắn, lại còn không hề nói một lời oán than, rất biết thỏa mãn.

Quan trọng nhất là Kiều Kiều đã cho mình một kinh ngạc vui mừng thật lớn.

Thậm chí Tiêu Đạc cảm thấy, hiện nay mình bị gây sức ép như vậy, nhưng có thể đổi lấy một tin tức tốt này của Kiều Kiều, tính ra cũng đáng. Ông trời có mắt, sau khi phủ Đoan Vương trải qua cửa ải khó khăn mười năm không con, liên tiếp nhận được hai tin vui, quả thực là song hỉ lâm môn!

"Kiều Kiều." Tiêu Đạc hôn lên cái miệng nhỏ trơn bóng đỏ tươi, mang theo vài phần khoa trương, cười nói: "Nàng đúng là phúc tinh trong số mệnh của ta, ở bên nàng, luôn luôn phát sinh chuyện tốt."

"Ôi chao." Phượng Loan khe khẽ đẩy hắn, "Đừng đè nặng ta."

Tiêu Đạc có lợi hại hơn nữa, cũng không thể trêu vào Đại Bảo Bối và tiểu bảo bối trong bụng nàng, vội vàng chống người dậy, còn nói thêm một câu thú vị, "Không dám, không dám." Hắn vui vẻ một hồi, đột nhiên nhớ tới, "Cho nên, nàng muốn tạm thời không trở về Vương phủ?"

"Đúng vậy." Phượng Loan thu liễm tươi cười, uyển chuyển nói: "Sau khi biểu tỷ sinh xong thân thể vẫn không khỏe, tiểu thiếu gia lại thường xuyên ọc sữa, ta nghĩ..." Ho khan một cái, "Không bằng để biểu tỷ thanh tĩnh dưỡng bệnh, tiểu thiếu gia lớn lên khỏe mạnh, ta cũng ở tại nhà mẹ đẻ trải qua những ngày được nuông chiều."

Tiêu Đạc chần chờ, do dự.

Trong lòng hắn, đích xác không hi vọng chính thê và con trai trưởng va chạm Kiều Kiều đang mang thai, cũng không muốn hai bên bị thương.

Phượng Loan ôn nhu nói: "Còn có chính là trước khi ta nói những cái này, ý của Đại Bá Phụ là, chàng đã liên hợp với Mục gia, quan hệ thông gia với Phượng gia, giờ trước sau được hai đứa nhỏ, người khác nhìn vào nào có thể không đỏ mắt? Không bằng để cho người ngoài suy đoán, tưởng ta và biểu tỷ không hợp, Mục gia đã kết thù với Phượng gia, như vậy khiến lòng họ cân bằng hơn."

Tiêu Đạc vẫn trầm mặc không nói.

Phượng Loan cũng không gấp, chỉ là tỉ mỉ phân tích cho hắn nghe, "Lục Lang, chàng nghĩ lại xem, thanh danh gì đó chỉ là hư không, không ăn được cũng không mặc được lên người đúng không? Có cái gì tốt hơn so với Lục Lang được thêm con nối dòng đâu chứ?"

Tiêu Đạc bắt đầu động tâm.

Đúng vậy a, có cái gì quan trọng hơn so với con nối dòng đâu? Cần gì hiền thê mỹ thiếp, con cái song toàn, khiến cho huynh đệ âm thầm ghen tị bất mãn? Hắn ngẩng đầu hỏi: "Vậy nàng tính ở nhà mẹ đẻ bao lâu?"

"Ít nhất phải để ta bình an sinh con ra." Đối với việc đó, thái độ của Phượng Loan vô cùng kiên quyết, đã sống lại một đời, bản thân mình tuyệt không muốn lặp lại bi kịch của kiếp trước! Tuyệt đối không thể để đứa bé trong bụng mình, còn chưa kịp sinh ra, đã bị người ta tính kế, rời khỏi thế gia này!

Tuy nói kiếp nầy cùng kiếp trước không giống nhau, bản thân mình hẳn sẽ không thảm như vậy, nhưng vẫn không muốn lấy đứa nhỏ ra mạo hiểm cá cược.

---- mình nhất định phải bình an thuận lợi sinh con!

Nhưng những suy nghĩ này, những phẫn nộ này, không cách nào nói rõ ràng với Tiêu Đạc, cho nên chỉ nói: "Hơn nữa, ta ở nhà mẹ đẻ một thời gian ngắn, đối với biểu tỷ và tiểu thiếu gia cũng có chỗ tốt." Chua sót cười, "Ít nhất bọn họ đều sẽ thấy được thanh tịnh."

"Kiều Kiều." Tiêu Đạc nhíu mày, "Nàng không cần phải oan ức chính mình như vậy."

"Lục Lang..." Phượng Loan nhẹ giọng từ từ nói, nhưng thái độ kiên định mà cố chấp, "Cứ cho là vì ta, vì đứa nhỏ trong bụng, để chàng bị người ta chỉ trích vài câu." Nàng dịu dàng nói, "Trong lòng ta nhớ rõ ý tốt của chàng cũng thay đứa nhỏ nhớ rõ chàng bị ủy khuất, có được hay không?"

Nếu so sánh, đúng là Đoan Vương phi chưa hề để ý đến thanh danh của trượng phu.

Một bên là tính kế, một bên ôn nhu săn sóc, bất tri bất giác trong lòng Tiêu Đạc nghiêng đi, "Nói bậy bạ gì đó? Bổn vương bị người ta chê cười vài câu thì tính là gì, làm sao quan trọng hơn so với Kiều Kiều cùng đứa nhỏ chứ? Chớ ngốc nữa, dưỡng thai thật tốt là được rồi."

Thôi, tất cả là vì nhi tử.

Phượng Loan biết đây coi như hắn đã đồng ý, ngọt ngào cười nói: "Ta biết ngay mà, Lục Lang rất thấu tình đạt lý." Sau đó nói ra đề nghị của mình, "Dù sao gần đây tất cả mọi người đều nói Vương phủ rất xui xẻo, không cần tìm cớ khác, chỉ cần nói Vương Gia coi trọng sự trưởng thành của trưởng tử, lo lắng, cho nên để ta tạm thời né tránh đi."

"Ta biết sắp xếp như thế nào." Tiêu Đạc cũng không cần người khác trù tính giúp, nêu ra một câu là đủ rồi, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng, "Yên tâm, chuyện bên ngoài ta sẽ xử lý tốt."

Phượng Loan đối với năng lực xử lý công việc của hắn không hoài nghi chút nào, cười gật đầu, "Vậy thì tốt, ta không cần lo nữa."

Thời gian qua Tiêu Đạc đã quá do dự, hắn hạ quyết tâm, sau đó sẽ nhanh chóng tỉ mỉ vạch ra kế hoạch tiếp theo, "Chuyện nàng mang thai tạm thời đừng lộ ra, cứ dưỡng thai ở trong phủ, có thể giấu diếm bao lâu thì giấu bấy lâu, đến lúc không giấu được nữa bổn vương sẽ công khai. Sau này ta sẽ thường xuyên sang đây xem nàng, miễn cho người ta nói ta bỏ mặc nàng, nói xấu này nọ."

---- miễn cho người của Phượng gia cho rằng Kiều Kiều bị vứt bỏ, không cho nàng sắc mặt tốt.

Kỳ thật hắn đã suy nghĩ nhiều, có Phượng Uyên là Đại Gia Trưởng ở đây, còn có một mẫu thân là Chân thị luôn bao che cho con, từ trên xuống dưới Phượng gia ai dám để sắc mặt cho Phượng Loan xem? Nói đùa, ai dám thử cho sắc mặt xem? Nhất định khiến trên mặt người kia đầy đủ màu sắc!

Bất quá hắn cẩn thận săn sóc, Phượng Loan vẫn muốn khen ngợi, "Lục Lang thật tốt với ta." Bản thân mình ở nhà mẹ đẻ, đích xác cần hắn thường xuyên qua đây thăm viếng, bởi vì không muốn gặp phải chuyện thị phi, đề nghị: "Không bằng định ra ngày nhất định đi, mỗi tháng cứ năm hoặc là mười ngày chàng tới đây, như vậy người ngoài sẽ nói là tâm ý của Vương gia, người trong phủ thường ngày cũng được an bài tốt."

Như vậy miễn cho cơ thiếp trong Vương phủ cả ngày ăn dấm chua, thấy Tiêu Đạc đến Phượng gia quá nhiều rồi.

Tiêu Đạc vuốt cằm nói: "Chủ ý này không tệ." Hắn nghĩ nghĩ, cảm giác này có hơi thiếu thiếu, "Mười ngày sau là ngày nghỉ lễ, vừa lúc ta sẽ đến đây ở với nàng cả ngày, sau đó cứ năm, mười ngày ta lại đến, ngày thường rãnh rỗi cũng dành ra một ngày tới đây." Trong lòng có hơi tiếc nuối, "Ba mươi tết năm nay, chúng ta không thể đón lễ đoàn viên cùng một chỗ rồi."

Phượng Loan thấy hắn không vui, sợ hắn đổi ý, vội vàng cười nói: "Không sao, sang năm ta cùng đứa nhỏ sẽ ở một chỗ cùng chàng."

Tất cả lỗ chân lông trên người Tiêu Đạc lập tức được vuốt ve, cả người trở nên thoải mái, ôm nàng hôn rồi lại hôn, khen ngợi nói: "Rất tốt! Ta sẽ chờ nàng sinh cho ta một đại nhi tử trắng trẻo mập mạp."

Hai người nồng tình mật ý, trò chuyện, bất tri bất giác đã đến buổi trưa. Từ sớm Chân thị đã cho người chuẩn bị các món ăn rất đặc biệt, dùng để khoản đãi con gái và con rể, đương nhiên bà sẽ không đi làm vật chướng mắt, mà để cho người trẻ tuổi bọn họ đơn độc thân thiết với nhau.

Tiêu Đạc dùng cơm trưa, buổi chiều lại cẩn thận lập kế hoạch với Phượng Loan một lúc, dùng xong cơm chiều, mới đi trở về.

Người của phủ Đoan Vương đều vô cùng kinh ngạc.

Tất cả mọi người đã làm xong hết thảy để đón Phượng Trắc phi trở về, sau đó Vương phi bị mất hết mặt mũi, hai người thậm chí sẽ bắt đầu cãi nhau, không khí trên dưới cả phủ căng thẳng cả tháng nay để chuẩn bị.

Người, người đâu? Tại sao Phượng Trắc phi không trở về theo? Là giận dỗi? Hay là...?

Trên dưới Vương phủ đều ngờ vực bất định, lại không có ai dám hỏi.

Tạm thời không nói đến suy đoán của bọn hạ nhân trong Vương phủ, cũng không nói đến mấy tâm tư nho nhỏ của nhóm cơ thiếp trong phủ, chỉ nói sau đó Tiêu Đạc đi đến Uy Nhuy Đường, nói với Đoan Vương phi: "Tiểu Loan không trở lại, tạm thời sẽ ở lại Phượng gia vài ngày."

Không trở lại?! Đoan Vương phi kinh hãi.

Nàng lén nhìn, thấy sắc mặt trượng phu khá khó coi, bộ dáng giống như đi đón người mà không được nên tức giận vậy. Không khỏi nhanh chóng suy nghĩ, biểu muội đang giận dỗi với Vương Gia hay sao? Cho nên không chịu trở về? Suy nghĩ trong đầu xoay chuyển luôn hồi, rồi bật cười, rốt cuộc thì biểu muội vẫn còn trẻ có tính con nít.

Không khỏi thở dài, mẫu thân xem một đứa bé thành cường địch để đối phó, đúng là quá khẩn trương rồi.

---- ôi, thật không nên làm loạn đến như vậy.

"Vậy khi nào thì Tiểu Loan trở về?" Đoan Vương phi thu hồi tâm tư, hỏi.

Tiêu Đạc nhíu mày, "Không biết."

Đoan Vương phi liền không hỏi nữa.

Tiêu Đạc ngồi xuống uống một ly trà, sau đó chuẩn bị rời khỏi, trước khi đi còn nhắc nhở: "Ngươi hãy dưỡng thân thể cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều, ngoài ra còn phải chăm sóc cho con trai nữa, đừng có nghe gió thành mưa đấy!"

Răn dạy Vương phi như vậy, nếu là mười năm trước tuyệt đối là không thể nào.

Sắc mặt Đoan Vương phi đỏ lên một cách khó coi, còn phải nhận lời giáo huấn: "Dạ, thiếp thân ghi nhớ lời của Vương Gia."

Chuyện Tiêu Đạc đi phủ Lý Quốc Công, cũng không nói với nàng ta. Mục lão gia bị phụ thân mình hù dọa, lập tức siết chặt thê tử, không cho phép bà xuất môn, còn bắt buộc hạ nhân không được truyền lời lung tung. Cho nên bên Uy Nhuy Đường, chỉ nghe nói Vương Gia đi phủ Lý Quốc Công thôi, không biết rõ nội tình, càng không biết lão đạo sĩ trong chuyện này đã bị bắt.

Đoan Vương phi cũng không biết, trong một khoảng thời gian bản thân sẽ không gặp được mẫu thân của nàng ta.

Đương nhiên, bây giờ nàng ta cũng không muốn gặp bà.

Tiêu Đạc kêu Mục ma ma tiến vào, cũng không nói là nguyên nhân gì, chỉ nói: "Tự mình đi phòng thu chi nhận hai trăm lượng bạc, thu thập xong bao hành trang, sáng mai trở về nhà dưỡng lão đi."

Gương mặt già nua của Mục ma ma lập tức trắng bệch.

Khi tin tức Vương Gia đi phủ Lý Quốc Công truyền đến, không thể suy đoán sự tình ẩn giấu bên trong, cũng không dám nghĩ nhiều, vả lại Mục gia không hề truyền tới tin tức gì, trong lòng không khỏi ôm lấy một chút may mắn. Hiện nay kêu gặp Vương Gia cũng không hỏi, liền đuổi mình, khó tránh được khẩn trương quỳ xuống, "Vương Gia..."

Tiêu Đạc lạnh lùng cắt ngang, "Nói thêm một câu nữa, hai trăm lượng bạc cáo lão cũng không có."

Mục ma ma sợ tới mức không dám mở miệng, trong lòng lo lắng, quay đầu nhìn về phía chủ tử, hi vọng nàng ta có thể cầu tình thay mình một, hai câu.

Dù sao mình chính là của hồi môn đi theo Vương phi, không phải nô tài xuất thân từ Vương phủ.